Gửi em bông hồng trong gió xuân - Chương 12

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Chưa kịp bóp cò, tôi đã hét to:

 

“Cẩn thận!!!”

 

Trần nhà sụp xuống, nền nhà dưới chân anh ta vỡ toạc.

 

Tôi lao người giữ chặt lấy anh ta.

 

Nhưng tôi đâu có sức lực mạnh đến vậy.

 

Tôi ôm chặt cột đá, nắm lấy cổ tay anh  ta.

 

Anh ta bị tôi giữ lại, lơ lửng giữa không trung.

 

Cả tôi cũng dần trượt xuống.

 

“Em đang làm gì vậy??!”

 

“Em muốn chết sao??!”

 

“Mau buông tay ra!!”

 

Lần đầu tiên tôi thấy trong mắt người đàn ông này lộ vẻ khó tin.

 

“Sao em lại cứu tôi?? Tại sao??”

 

“Em mau buông tay ra đi, được không? Cứ thế này em sẽ chết đấy.”

 

“Tôi vừa mới định giết em đấy! Tại sao lại cứu tôi?”

 

Tôi cắn răng giữ chặt anh ta, dùng toàn bộ sức lực còn lại.

 

Hình như vết thương rách ra rồi, máu tuôn từ tay áo tôi, hòa vào tay anh ta.

 

Giọng anh ta dần chuyển sang van xin.

 

“Cầu xin em, buông tay ra được không?”

 

“Thế này em cũng chết mất, Thanh Thanh...”

 

“Tại sao...”

 

Tại sao à?

 

Có lẽ chỉ khi cứu người, tôi mới nhớ ra mình là cảnh sát.

 

Có lẽ chỉ khi giành lại sinh mệnh cho người khác, tôi mới tạm quên được biển máu năm xưa.

 

“Phải sống... sống để đối mặt với tội lỗi của anh...”

 

Tôi gom hết sức kéo anh ta lên, nhưng tôi đã thất bại.

 

Nền nhà dưới chân tôi cũng không vững, cả khối sụp xuống theo.

 

Chúng tôi cùng rơi xuống.

 

...

 

Không biết qua bao lâu sau.

 

Tôi dần tỉnh lại.

 

Hình như chưa chết, đống giường và ghế sô pha bên dưới đã giảm xóc cho cú rơi của chúng tôi.

 

Nhưng tay chân tôi chẳng nhúc nhích nổi, chỉ có người đàn ông bên cạnh là lồm cồm ngồi dậy được.

 

... Sao kẻ xấu cứ như không biết đau là thế nào vậy...

 

Anh ta lau máu trên mặt, rồi với tay về phía hông tôi, loay hoay gì đó.

 

Tôi chẳng cử động nổi, đầu óc tỉnh táo đã là kỳ tích, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh ta.

 

Sau đó tôi thấy anh ta lấy ra chiếc còng tay của tôi.

 

Còng tay tôi, khóa cùng với tay của anh ta.

 

Sau đó lết người kéo tôi đi ra ngoài.

 

Rõ ràng anh ta cũng bị thương nặng, đi không nổi, nhưng vẫn cố kéo tôi.

 

Ngoài kia lửa vẫn cháy rừng rực, anh ta cứ thế bò ra, kéo tôi theo.

 

Tôi dần mất đi ý thức, nhưng vẫn cố mở miệng hỏi:

 

“Hứa Xương...”

 

“Anh có nhận tội không?”

 

“...”

 

“Ừm. Có.”

 

Đó là câu trả lời của anh ta,  tôi yên tâm nhắm mắt lại.

 

Nhưng tôi vẫn cảm thấy anh ta nắm lấy tay tôi, như đang cố lau đi vết máu.

 

Nhưng tôi biết, dù có lau thế nào cũng không sạch được nữa.

 

Hình như anh ta khóc.

 

“Thanh Thanh, giá mà tay em chưa từng dính máu thì tốt biết mấy.”

 

“...”

 

Tôi không còn cảm nhận được hơi nóng nữa.

 

Cũng không nói được lời nào nữa.

 

May thay, tôi nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang lên từ xa.

 

Tiếng còi ấy, luôn khiến người ta an lòng.

 

21

 

"Đội trưởng Trần, một tháng vào viện hai lần."

 

"Chắc tính là tai nạn nghề nghiệp hết rồi nhỉ?"

 

Người bên cạnh tôi đụng vai, đùa giỡn.


Hôm nay là một ngày đặc biệt.

 

Tôi kết thúc ba tháng bốn ngày nằm trên giường bệnh.

 

Dù đã trải qua mấy ca phẫu thuật lớn, bác sĩ nói khả năng tôi sống sót rất thấp.

 

Và hôm nay cũng là...

 

Ngày Hứa Xương bị tuyên án.

 

Các đồng nghiệp đến đón tôi, là để đưa tôi đến tham dự phiên tòa.

 

Tôi không biết mình đã chờ đợi ngày này bao lâu, trong phòng xử án, thẩm phán đọc bản án dành cho anh ta.

 

"Đội trưởng Trần, cô nhiều tóc bạc rồi đấy."

 

"Chỉ mới ba mươi mấy tuổi, sao tóc đã bạc thế?"

 

Có lẽ là vì không muốn tôi căng thẳng, đồng nghiệp cứ chuyển sang những chủ đề khác.

 

Tôi đưa tay vào túi, hít một hơi thật sâu, nhìn về phía bị cáo.

 

Xa quá, chẳng nhìn rõ.

 

Thực ra, không nhìn rõ cũng tốt.

 

Bằng chứng vô cùng đầy đủ, Hứa Xương đã khai báo hết mọi tội ác của anh ta, cộng với những tài liệu tôi thu thập suốt mấy năm qua.

 

Không chỉ Hứa Xương, mà cả tổ chức tội ác đen tối của anh ta cũng đã bị triệt phá tận gốc.

 

Những năm qua, anh ta và tay chân của anh ta đã hoành hành ở thành phố Khúc Bắc.

 

Lần này, chúng tôi đã tóm gọn tất cả, khiến người dân vui mừng khôn xiết.

 

Cuối cùng, thẩm phán tuyên đọc bản án.

 

"Bị cáo Hứa Xương, hành vi của bị cáo đã gây tổn hại nghiêm trọng đến trật tự xã hội và nền kinh tế của thành phố Khúc Bắc."

 

"Công tố viên đã chỉ rõ các tội danh của bị cáo, chứng cứ đầy đủ, tội danh đã được thành lập."

 

"Qua thảo luận, Tòa án quyết định, căn cứ vào Điều 294, Điều 232 của Bộ luật Hình sự Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, tuyên án như sau:

 

Bị cáo Hứa Xương, phạm tội tổ chức, lãnh đạo tổ chức xã hội đen, tội giết người cố ý, tội cố ý gây thương tích, tội bắt cóc, tội phóng hỏa, tội gây rối trật tự công cộng, tội kinh doanh trái phép, quyết định…"

 

"Phạt án tử hình, thi hành ngay."

 

Khi những từ này được nói ra, tôi có cảm giác như thời gian bỗng chậm lại.

 

Tôi hít một hơi thật sâu rồi thở ra.

 

Tôi nắm chặt thành lan can.

 

Nhưng dưới kia, Hứa Xương đã bị đưa đi.

 

Ngay khi anh ta bước xuống cầu thang, anh ta bất ngờ quay lại.

 

"Thanh Thanh."

 

Anh ta gọi tôi, đứng im tại đó.

 

Đó là một cái chạm mắt kéo dài thật lâu, phức tạp đến mức tôi không muốn chạm vào.

 

Anh ta nhìn tôi, gằn từng chữ hỏi tôi:

 

"Thanh Thanh, em có bao giờ, dù chỉ là một khoảnh khắc…”

 

“Yêu tôi không?"

 

"Hứa Xương, nhìn đây, cái này là huy hiệu cảnh sát."

 

"Tôi là cảnh sát."

 

"Tình yêu của tôi là đất nước này."

 

"Đây, là câu trả lời của tôi."

 

Tôi kéo khóe miệng, đây là câu nói cuối cùng đời này tôi dành cho anh ta.

 

Nói xong, tôi quay người bước ra ngoài.

 

Bước về phía ánh sáng.

 

Sau lưng vẫn có người gọi tôi.

 

Có thể là anh ta gọi, cũng có thể là người khác.

 

Nhưng tôi không quay lại.

 

Và tôi sẽ không quay lại.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo