Hai cân táo - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Về nhà ăn Tết, tôi cùng với chồng đi siêu thị mua đồ Tết.

Trà Long Tỉnh loại đặc biệt, tổ yến loại cao cấp chất đầy một xe.

Vì không muốn để đối phương có áp lực, tôi tỏ vẻ chỉ tuỳ ý mua một chút, bày tỏ tấm lòng.

Chồng tôi vừa lòng gật gật đầu, đưa cho tôi một túi táo loại hàng giảm giá.

“Em đã mang thai rồi, về sau tiêu tiền đừng phung phí như thế nữa. Chỗ bố mẹ em đưa hai cân táo là được rồi, để họ không cảm thấy gánh nặng.”

Anh ta chắc chắn là tôi vừa mới mang thai, nhất định sẽ phải nghe lời anh ta.

Tôi cười cười gật đầu, sau đó gửi giấy chứng nhận phá thai và đơn ly hôn về nhà chồng coi như quà Tết năm đó.

1.

“Chồng, đồ Tết về nhà bố mẹ anh em đều mua rồi, bây giờ mình đi mua đồ cho bố mẹ em nhé!”

Siêu thị phát nhạc mừng năm mới, người đến người đi đều đang mua sắm đồ Tết.

Tôi cẩn thận che bụng, đến bên cạnh Trương Diên, kéo cánh tay anh ta, rủ anh ta đi cùng để chọn mua đồ.

“Anh đã mua xong quà Tết cho bố mẹ em rồi, vợ à, ở đây nhiều người, cẩn thận đụng phải bảo bối trong bụng em, chúng ta về thôi!”

Tôi hơi ngạc nhiên, từ khi nào Trương Diên lại nhanh nhẹn như thế, tích cực như thế, đã mua xong quà Tết cho bố mẹ tôi rồi?

Tôi nhìn xe đẩy hàng anh ta đang đẩy, bên trong chỉ có một túi táo.

Tôi tò mò hỏi hắn: “Chồng, anh mua cái gì thế? Ở đây chỉ có một túi táo thôi mà?”

Trương Diên cười cười: “Vì sao em mới mang thai mà đã lẩn thẩn rồi, túi táo này không phải là quà Tết cho bố mẹ em sao?”

Tôi ngớ người, nhìn trong xe tôi mua chất đầy hàng Tết đắt tiền chuẩn bị cho nhà chồng, nhìn lại xe của Trương Diên chỉ có hai cân táo.

Tôi hít sâu một hơi, nói: “Trương Diên, tốt nhất là anh đang đùa với em thôI!”

Trương Diên nhíu mày, trong lòng nghi hoặc: “Ai nói đùa với em? Túi táo này có vấn đề gì sao? Bình thường đến thăm bố mẹ em không phải chỉ có một túi táo thôi sao? Tự nhiên em giận dỗi cái gì?”

Thái độ đương nhiên của anh ta khiến cho tôi cuối cùng không thể khống chế được âm lượng của mình, cao giọng hỏi hắn:

“Bình thường là bình thường! Có thể so với Tết à?”

Bình thường, mỗi lần về thăm bố mẹ tôi, tôi đều muốn mua vài thứ tốt về cho họ, chỉ là Trương Diên lần nào cũng nói tôi phiền toái, chỉ mua một túi táo hoặc túi quýt xách về.

Tôi cũng không phải chưa từng cãi nhau với anh ta, nhưng bố mẹ cũng nói là không sao, chỉ cần chúng tôi thường xuyên về thăm nhà là được.

Tôi biết, đó là bởi vì bố mẹ tôi không để bụng quà tặng đắt rẻ, chỉ quan tâm đến chúng tôi mà thôi.

Nhưng điều này cũng không phải là lý do mà Trương Diên có thể qua loa trong việc chuẩn bị quà Tết cho bố mẹ tôi được.

“Chính anh cũng nói là bình thường, nhưng hiện tại là Tết, có thể giống bình thường sao?”

Tôi tức giận mà đẩy xe hàng đã chuẩn bị mua cho bố mẹ chồng, đi đến quầy trả hàng.

2.

“Nếu anh đã nói như thế, chúng ta về nhà anh cũng chỉ mang một túi táo về là được!”

Nhìn thấy có vợ chồng cãi nhau, người xung quanh bắt đầu để ý.

Sắc mặt Trương Diên không tốt, vội vàng giữ chặt lấy tôi, nhỏ giọng nói: “Nhà bố mẹ em có điều kiện, có cái gì đắt tiền mà không có đâu, chúng ta việc gì phải tốn chút tiền đó!”

Trương Diên vội gọi lại một nhân viên siêu thị hướng dẫn mua sắm đi ngang qua, đoạt lấy một xe hàng hoá đắt tiền tôi đã thanh toán bỏ lên xe của hắn.

“Vợ, nhiều người đang nhìn như thế, đừng làm loạn, chúng ta thanh toán tiền cho túi táo này, mau về nhà thôI!”

Tôi lạnh lùng gạt tay anh ta ra, không thể tin được là hắn thật sự chỉ chuẩn bị hai cân táo làm quà Tết cho bố mẹ tôi.

Nhớ mỗi lần chúng tôi xách theo một túi hoa quả trở về thăm bố mẹ, ánh mắt và lời gièm pha của hàng xóm.

“Cẩn thận nuôi dưỡng con gái bao nhiêu năm, vừa gả cho người khác đã quên bố mẹ rồi, mỗi lần về nhà chỉ mang chút trái cây, cũng không biết việc này có khiến cho cặp vợ chồng già cảm thấy buồn không!”

Lần nào bố mẹ cũng an ủi tôi là không sao, tấm lòng của chúng tôi họ đều hiểu.

Nhưng dù là như thế, mỗi lần Trương Diên về nhà gặp bố mẹ hắn đều mang về túi lớn túi nhỏ những món quà quý trọng.

Trong ánh mắt ghen ghét của hàng xóm láng giềng, bố mẹ chồng tôi vô cùng đắc ý.

Nghĩ đến sự đối lập này, tôi cuối cùng cũng không nhịn được ấm ức mà cãi nhau với hắn

“Trương Diên, nói cho cùng anh chính là không tôn trọng bố mẹ tôi! Đã thời đại nào rồi mà anh còn mang quà Tết keo kiệt như thế cho bố mẹ vợ! Anh không sợ người ta cười à!”

Mọi người xung quanh đi ngang qua đều dừng lại xem náo nhiệt, Trương Diên đen mặt kéo tôi đến một góc an tĩnh.

“Chu Tình, em phát điên cái gì thế!”

Giọng nói của anh ta khinh thường, “Lúc trước khi em gả cho anh bố mẹ em cũng không đòi sính lễ! Đưa hai cân Táo làm quà Tết, coi như có lòng là được, bọn họ sẽ không để ý!”

 

Anh ta không kiên nhẫn mà tiếp tục nói, “Hơn nữa, em đã mang thai rồi, sau này sinh con nuôi con cũng tốn nhiều tiền, hiện giờ vì sao em phải lãng phí tiền vì sĩ diện mà mua nhiều quà cho bố mẹ em như thế làm gì!”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo