Hải Đường Trong Gió Tuyết - Chương 16

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

33.

"Khụ!" Trong ngực buồn bực vô cùng, ta ho một ngụm máu đen.

"Tiểu thư! Người tỉnh rồi?" Thiến Tuyết ghé vào mép giường, khóc đến đẫm lệ.

Ta thở ra một hơi, ngơ ngác nhìn khung cảnh trước mắt.

Cựa nhẹ vai, ta cảm giác tấm đệm sau lưng có chút kỳ lạ, một đôi tay ấm như ngọc vươn ra, ôm ta càng thêm chặt, ta ý thức được lưng mình đang tựa vào lòng người khác!?

"Đừng động, cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?" Bàn tay kia ấn xuống vai ta, giọng nói từ trên cao, bên cạnh là mùi gỗ tùng nhàn nhạt thoang thoảng.

"Khụ! Lãnh Thanh Hoài?"

"Ta đây."

Ta ngơ ngác nhìn quanh, là bày trí của tiểu viện đã mua ở Nhữ Thành: "Ta... chết rồi sao?"

"Không có đâu tiểu thư!" Thiến Tuyết nắm tay ta: "Chúng ta đều sống rất tốt."

Sống rất tốt? Ta phản ứng lại, theo bản năng muốn vạch áo xem đóa Mạn Châu Sa, nhưng đột nhiên nghĩ đến phía sau vẫn còn người.

Ta quay đầu, đối diện với đôi mắt màu tuyết kia, sau đó lại xoay người nằm xuống... Ài, tình huống bây giờ là thế nào?

Sao ta lại tựa vào lòng Lãnh Thanh Hoài?

"Tiểu thư, là Vương gia kịp thời chạy đến, cho người dùng hai đóa Thiên Tàm Tuyết Liên, mới ức chế được cổ độc."

"Cổ độc?" Ta trừng lớn mắt, xoay người nhìn hắn: "Chàng biết rồi?"

"Ừ, sớm đã biết."

"..." Ta có chút khó xử, tư thế này kỳ quái vô cùng, ta hít sâu một hơi, động đậy chân muốn dịch người xuống.

Ai ngờ đối phương lại giữ chặt ta: "Đừng động."

"..."

"Thập Thất đâu?"

"Thập Thất bị thương quá nặng, ta đã bảo Thập Thất đi nghỉ ngơi trước rồi." Lãnh Thanh Hoài nắm tay ta, nhẹ nhàng vuốt ve: "Hàn Y, trước đây ta đã làm rất nhiều chuyện sai trái, đều là ta không tốt."

"Hai đóa Thiên Tàm Tuyết Liên này là ta lấy được từ chỗ Tây Diễn Vương, đưa nàng đến Bạch Ngọc Phong là chuyện ta hối hận nhất, tuổi đời còn trẻ, cho rằng để nàng tránh xa tranh đấu là có thể bảo toàn bình an, không ngờ nơi đó sớm đã là địa bàn của Nhị hoàng tử."

Ta nhíu mày, Tằm Hương là loại độc hiếm tìm được thuốc giải, sao có thể dễ dàng lấy được chứ?

Nhìn ra sự nghi hoặc của ta, Lãnh Thanh Hoài nhàn nhạt nói: "Ta dùng Đào Dư đổi cho Tây Diễn Vương."

"Đào Dư..." Ta nhớ tới câu nói trước đây của Sở Dung, liền hỏi: "Tây Diễn có thù oán gì với Đào Dư sao?"

Lãnh Thanh Hoài đưa ta một chén nước ấm: "Năm xưa Tây Diễn Vương từng mang theo tiểu nữ nhi được sủng ái nhất du ngoạn Giang Nam, khi đó Tây Diễn còn chưa kiến quốc, tương truyền rằng tiểu nữ nhi của hắn bị kẻ có dã tâm tráo đổi, đợi đến khi trở về, chính thất phát hiện nhi nữ không đúng, hơn nữa trên người nhi nữ của nàng vốn dĩ không có vết bớt. Thế là Tây Diễn Vương nổi giận, muốn giết kẻ giả mạo kia, một đường truy hồi Giang Nam. Nhưng khi đó tiểu công chúa đã bị sát hại tàn nhẫn, thân thể chia lìa, mà không biết kẻ giả mạo kia đã dùng phương pháp gì trốn thoát."

Ta chớp mắt: "Người này chính là Đào Dư?"

"Ừ." Hắn kéo chăn cho ta lên cao một chút: "Khi đó Đào Dư mới chín tuổi, người bày mưu tính kế hẳn là mẫu thân của nàng ta."

"Đào Dư bị bán đứng cũng không oan uổng, nàng ta vừa nịnh bợ Nhị hoàng tử, vừa lấy lòng lão Hoàng đế, khéo léo luồn lách, sớm muộn cũng là một mối họa."

Ta đột nhiên ý thức được: "Chàng làm như vậy, kinh thành bên kia..."

Khóe miệng Lãnh Thanh Hoài nhếch lên: "Lão hoàng đế sớm là đèn đã cạn dầu, mấy ngày trước đã băng hà rồi."

"Vậy chẳng phải Nhị hoàng tử kế vị, sẽ trở thành tân hoàng sao?"

Lãnh Thanh Hoài lắc đầu: "Lệnh quý phi trước khi chết đã hạ độc hắn, hai cha con bọn họ trước sau cùng đi. Bởi vì bọn họ năm xưa hợp tác quá sâu, Nhị hoàng tử không trừ, đối với con của nàng ta là một mối uy hiếp rất lớn."

"..."

"Kinh thành bên kia đã loạn thành một nồi cháo."

Ta có chút tò mò: "Chàng đã thuyết phục Sở Kiêu Ký hợp tác với chàng như thế nào?"

Lãnh Thanh Hoài nhún vai: "Đôi bên đều có lợi, năm xưa tiểu công chúa là muội muội ruột của hắn, vốn dĩ đã có thù oán với Đào Dư."

"Hàn Y, trước đây ta đã không thể bảo vệ tốt cho nàng, khiến nàng chịu nhiều ủy khuất."

"Sau này sẽ không như vậy nữa, ta bảo đảm."

Ta không nói gì, không biết đáp lại hắn thế nào, tuy hắn đã giải thích rất nhiều nguyên do, nhưng ta vẫn chưa thể thích ứng được.

"Không sao cả, ta đợi nàng, Hàn Y."

Lãnh Thanh Hoài cười với ta, đôi mắt màu tuyết trong veo như nước: "Đúng rồi, hai cây hải đường ở Định Vương phủ ta không có chặt đi, chỉ là lặng lẽ dời chúng ra sau núi, diễn kịch thì phải diễn cho trót, đợi chuyện lần này kết thúc sẽ dời hai cây đó về."

Ta bĩu môi: "Thật là vất vả cho Vương gia rồi."

Đối phương cúi đầu cười khẽ: "Không vất vả, không vất vả."

34.

Do thân thể vẫn còn suy nhược, nên ta lưu lại Nhữ Thành một thời gian.

Ngày nọ, đột nhiên Sở Dung mang theo nhi tử đến thăm, khiến ta giật mình.

"Di nương ôm!" Tuy chỉ gặp một lần, nhưng đứa trẻ này lại vô cùng thân thiết

"Sở Niệm Dao, ở nhà ta dạy con thế nào, sao vừa ra khỏi cửa đã quên hết rồi?" Mặt Sở Dung nghiêm nghị, lạnh lùng nhìn tiểu hài tử trong lòng ta.

Ta không nhịn được, phì cười thành tiếng.

So với Sở Dung tịch mịch, nóng nảy, tàn nhẫn trước kia, bây giờ hắn đã tốt hơn rất nhiều.

"Sau này huynh có dự định gì?" Ta trêu chọc tiểu bảo trong lòng, ngẩng đầu hỏi hắn.

"Làm một Vương gia nhàn tản, tranh đấu nơi hoàng thất quá mệt mỏi, ta và A Dao đều hy vọng nó có thể vui vẻ hơn, làm một người bình thường cũng tốt."

Ta gật đầu, thở dài nói: "Phải đó, bình an là tốt nhất."

"Đi thôi." Sở Dung dắt tay tiểu hài tử, luyến tiếc vẫy tay với ta: "Đợi khi nào hai cha con ta không sống nổi nữa, sẽ đến Định Vương phủ xin cơm."

Ta cười nói: "Lúc nào cũng hoan nghênh."

Đợi hắn đi rồi, Lãnh Thanh Hoài lặng lẽ đi đến sau lưng ta lẩm bẩm: "Con của người ta đã lớn đến chừng đấy rồi..."

Ta: "..."

Đôi mắt màu tuyết nhìn ta, trong đó tràn đầy u oán.

Ta bình tĩnh đứng dậy, nhận lấy chén trà từ tay Thiến Tuyết phía sau.

"Hàn Y..."

"Vang."

"Đợi chúng ta hồi kinh liền thành hôn có được không?"

"Xem biểu hiện của chàng."

Phía sau Lãnh Thanh Hoài, Mặc Vân ngập ngừng thò nửa người ra: "Đã hơn nửa tháng không thấy Thập Thất, xin hỏi..."

Thiến Tuyết cười nói: "Nàng ấy đang dưỡng thương ở phòng phía Tây, ngươi có thời gian thì đến thăm nàng đi."

"Ồ ồ, không có gì không có gì, ta chỉ hỏi thôi."

Nhìn theo hướng hắn lặng lẽ rời đi, ta và Thiến Tuyết cùng nhau cười.

Ngẩng đầu thấy hai cây hải đường trụi lá, không biết từ lúc nào đã nhú ra mấy chồi non xanh biếc.

Xuân sắp đến rồi, thật tốt.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo