Hai Kẻ Ngốc Yêu Nhau - Chương 7 - Hoàn

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

"Em tưởng anh dọn dẹp nhà cửa vì bạch nguyệt quang về nước sao? Không! Anh chỉ muốn rút lui một cách hào nhoáng thôi, hoa hồng đều là để tặng em!"

 

"Em đã bảo bình hoa đó xấu, gu thẩm mỹ tệ quá mà, hóa ra là gu của anh."

 

Tần Sở Diệc kêu lên một tiếng, kéo tôi lại, không cam lòng hỏi: "Xấu? Rất xấu sao?"

 

Tôi nhìn anh ấy, ngẩng đầu hôn một cái: "Ừm, rất xấu."

 

Anh ấy ủ rũ vài phút, đến khi vào vườn lại hậm hực nhắc đến bộ trang phục "gợi cảm" hôm đó: "Em không thích sao, chỉ hung dữ nhìn anh một cái."

 

"Xin lỗi anh, làm sao em có thể không thích, em tưởng anh mặc cho bạch nguyệt quang xem, dù sao trước đây anh chưa bao giờ mặc như vậy, ở nhà tắm xong còn không chịu mặc áo choàng tắm." Tôi vội vàng đính chính.

 

Thật ra là thích, càng hở càng thích.

 

Tần Sở Diệc gần như cào cấu ruột gan vì hối hận: "Anh sợ em nghĩ anh phóng đãng không tôn trọng em, dù sao cũng là liên hôn thương mại không có nền tảng tình cảm."

 

"Làm sao anh có thể không muốn khoe cho em xem.”

 

"Anh giảm cân tập gym đều là để xứng đáng với em."

 

Càng hồi tưởng, càng phát hiện đã lãng phí bao nhiêu cơ hội và thời gian, thực sự muốn đấm chết cái bản thân không biết mở miệng nói, lại còn rụt rè sợ hãi.

 

Nhắc đến chuyện này, tôi nghiêng đầu: "Trước đây em từng gặp anh sao?"

 

Tần Sở Diệc ôm tôi ngồi xuống ghế sofa, giọng nũng nịu thì thầm bên tai: "Cẩm Cẩm, bọn họ mắng anh thằng béo ú, bắt nạt anh, em bảo vệ anh có được không?"

 

Tôi kinh ngạc hít một hơi, ký ức tuổi thơ dần quay trở lại.

 

"Anh là cái cục mỡ gần nhà bà ngoại em sao?"

 

24

 

Tần Sở Diệc bây giờ không giống chút nào so với hồi nhỏ.

 

Hồi nhỏ anh ấy không khác gì những đứa trẻ bình thường khác, hơi yếu ớt, lại còn béo lên vì uống thuốc.

 

Ngoại hình mập mạp và tính cách mềm yếu khiến anh ấy luôn bị bắt nạt.

 

Đâu có dáng vẻ trưởng thành, quyến rũ, xa cách, lạnh lùng như bây giờ.

 

Trừ việc mít ướt, điểm này không thay đổi.

 

Hồi nhỏ Tần Sở Diệc hay khóc, thích nũng nịu, mắt long lanh, gọi tôi là “Cẩm Cẩm” giọng nói còn ngọt ngào.

 

Lúc đó anh ấy còn hơi thảo mai, luôn thích thầm thì khi đưa đồ ăn vặt cho tôi:

 

"Cẩm Cẩm, em có thích đồ ăn vặt của người khác hơn không?"

 

"Cẩm Cẩm, anh làm đàn em cho em, giúp em làm bài tập, cho em đồ ăn ngon, em có thể cho anh chơi cùng được không?"

 

"Cẩm Cẩm, bọn họ không thích anh, em đừng bênh vực anh nữa, anh sợ em bị bọn họ đánh."

 

Hồi nhỏ tôi là đại ca của lũ trẻ, mỗi lần bị anh ấy nói vậy, tôi lại vỗ ngực hứa hẹn đầy hào khí sẽ bảo vệ anh ấy, thích anh ấy, mãi mãi cho anh ấy chơi cùng.

 

Thế là Tần Sở Diệc sẽ cười híp mắt ôm lấy tôi: "Cẩm Cẩm tốt nhất."

 

Sau này bà ngoại mất, tôi chuyển đi, nhiều năm trôi qua tôi cũng quên mất tên người bạn chơi chung ngắn ngủi đó.

 

Nhưng làm sao Tần Sở Diệc lại trở nên có tính cách như bây giờ?

 

Tôi không muốn có thêm bất kỳ hiểu lầm nào nữa, quyết định hỏi anh ấy.

 

Người đàn ông dựa vào lòng tôi, giọng nói nhẹ nhàng như mây: "Bởi vì anh rất tự ti."

 

"Sau khi em đi, anh cũng nhanh chóng bị bố mẹ đón ra nước ngoài, họ chê anh béo, chê anh sức khỏe yếu, chê anh không biết nói tiếng Anh, chê anh... mất mặt, không xứng đáng làm con trai của họ."

 

Tần Sở Diệc từng bị áp lực đến mức hễ nhìn thấy người ngoài là nôn khan, co giật, khó thở.

 

Anh ấy muốn Cẩm Cẩm đến bảo vệ mình.

 

Nhưng Cẩm Cẩm cách anh ấy nửa vòng Trái Đất.

 

Để trở về, Tần Sở Diệc đã ép bản thân trở thành con người hiện tại, nhưng khi đối diện với cô, sự tự ti chưa bao giờ dứt bỏ hoàn toàn vẫn luôn bám riết. 

 

25

 

Tôi đau lòng ôm chặt lấy anh ấy: "Anh giỏi lắm."

 

"Ngay cả anh lúc nhỏ em cũng thích, huống hồ là anh của bây giờ."

 

"Vừa đẹp trai, vừa giàu có, biết yêu thương, lại còn cứng như kim cương."

 

Tai Tần Sở Diệc lại đỏ lên, tôi tưởng anh ấy sẽ xấu hổ, ai ngờ anh ấy lại ngả vào lòng tôi nũng nịu, đòi tôi nói thêm vài câu: "Mô tả chi tiết hơn cứng thế nào đi?"

 

Mắt anh ấy sáng long lanh, in bóng tôi thật xinh đẹp.

 

Anh ấy dường như đã trở về thời thơ ấu, nũng nịu không cần nghĩ ngợi: "Cẩm Cẩm… Vợ ơi… Anh yêu em."

 

Tôi ho khan một tiếng: "Em biết, vậy anh nói em tìm người thay thế là sao?"

 

Tần Sở Diệc lập tức ghen tuông hôn tới, thì thầm giữa những khoảng hở của môi: "Chính là cái cậu em trai mà em chọn đó."

 

"Cùng em quay chương trình, quỳ xuống cầu hôn em."

 

Tôi bị anh ấy hôn đến mức choáng váng, thở hổn hển: "Khoan, khoan đã, em chọn á? Khi nào?"

 

"Trước khi quay chương trình, em xem hồ sơ của cậu ta trên máy tính bảng, không chỉ cậu ta, mà còn mấy cậu nhóc khác nữa." Tần Sở Diệc nhớ rõ mồn một.

 

"Anh cứ nghĩ cậu ta là người thay thế em chọn, lúc đó anh tuyệt vọng lắm, không ngờ bạch nguyệt quang của em lại là kiểu đó."

 

Nói đến đây, Tần Sở Diệc đột nhiên đắc ý, nhếch môi hừ một tiếng: "Thực ra cũng không sai."

 

"Anh lúc nhỏ chính là như thế mà, chỉ là béo hơn một chút, Cẩm Cẩm thật có mắt nhìn."

 

Tôi bật cười: "Đó là em đang xem thông tin khách mời, muốn tìm hiểu trước, nên mới xem những người khác trong nhóm nhạc nam của cậu ấy, làm gì có chuyện chọn người thay thế!"

 

Tần Sở Diệc mặt mày hớn hở: "Không sao, người thay thế làm sao bằng được chính chủ, anh không bận tâm đâu."

 

"Thật sự không bận tâm?"

 

Tôi cười tủm tỉm lấy điện thoại: "Vậy em gọi cho cậu em đó hẹn đi ăn nhé?"

 

Anh ấy nhanh chóng lao tới giật điện thoại nhét vào khe ghế sofa, thành thạo trưng ra vẻ mặt ấm ức.

 

Tôi cười ngả vào ghế sofa, anh ấy cọ xát bên cạnh tôi, như thể trở về những khoảnh khắc vui đùa hồi nhỏ.

 

"Chúng ta quay lại kết hôn nhé? Rồi tổ chức đám cưới, một đám cưới thật long trọng và hoành tráng." Tần Sở Diệc áp vào tai tôi khẩn cầu.

 

"Vậy tại sao lúc đó anh lại muốn kết hôn bí mật?" Tôi trở mình đối diện với anh ấy.

 

Từng biểu cảm của người đàn ông đều lọt vào mắt tôi.

 

Anh ấy thở dài: "Anh nghĩ em sẽ không thích hình thức liên hôn thương mại, hơn nữa lúc đó em đoạt Ảnh Hậu có nhiều tranh cãi, cộng thêm anh nghĩ em có bạch nguyệt quang, nên anh nghĩ kết hôn bí mật sẽ tốt hơn cho em."

 

Tôi sắp cảm động đến khóc rồi.

 

Những điều này quả thực cũng là suy nghĩ của tôi.

 

"Lần đầu tiên em biết đến anh là khi em đi du học nước ngoài." Tôi hít hít mũi, kể cho anh ấy nghe về mối tình thầm kín của mình.

 

"Vừa xuống máy bay, túi xách của em bị cướp mất, là anh đã giúp em giành lại, còn đưa em đến trường, lúc đó anh nhận ra em rồi phải không?"

 

Tần Sở Diệc nhìn tôi đầy yêu thương, gật đầu: "Anh thừa nhận, đó là một lần gặp gỡ đã được sắp đặt có chủ đích."

 

Sau đó, tôi và Tần Sở Diệc chỉ thỉnh thoảng gặp nhau vài lần, thực sự không thân thiết.

 

Tuy nhiên, trong giới này chắc chắn sẽ biết một chút tình hình gần đây của đối phương, mặc dù trước khi kết hôn tôi đã đặc biệt chú ý đến động thái của anh ấy, nhưng tình cảm tăng nhanh là sau khi kết hôn.

 

Tôi thực sự tiếp xúc với anh ấy, nên càng yêu thích những phẩm chất nhất định ở anh ấy.

 

Khi ôm thái độ yêu thích tiếp cận một người nào đó, việc yêu, thực ra chỉ là trong một khoảnh khắc.

 

Tôi cũng chắc chắc rằng, tôi sẽ ngày càng yêu anh ấy hơn.

 

Từ mối quan hệ có thể chia tay, đến tình yêu sâu đậm không thể chia lìa.

 

"Anh không biết lúc em biết tin sẽ liên hôn với anh, em đã vui mừng đến thế nào đâu." Chợt nhớ ra, tôi hơi ngại ngùng thổ lộ.

 

Anh ấy nhìn tôi đầy dịu dàng, đột nhiên đứng dậy chạy lên lầu, ôm xuống một chiếc chăn nhỏ đã cũ.

 

Tôi nhận ra đó là do bà ngoại tự tay may, dành cho tôi và những người bạn nhỏ.

 

Tần Sở Diệc đội chiếc chăn nhỏ đó lên đầu, như thể đội khăn cô dâu.

 

Sau đó, nhẹ nhàng vén lên, hỏi tôi:

 

"Cẩm Cẩm, em có thể gả cho anh được không."

 

Ngoại truyện

 

Đào Cẩm sẽ không bao giờ biết, việc liên hôn là do Tần Sở Diệc chủ động cầu xin.

 

Tần Sở Diệc đã từ bỏ quyền thừa kế trong gia tộc Tần, từ bỏ cổ phần đã nắm giữ, từ bỏ mọi thứ đã gây dựng ở nước ngoài, từ bỏ tất cả, chỉ để giành lấy sự tự do hôn nhân.

 

Sau đó, anh ấy làm lại từ đầu, trở về nước với tư cách là tân quý trong giới thương mại, đối diện với người yêu thương ngày đêm, khiêm nhường đề nghị liên hôn.

 

Từng có lúc Tần Sở Diệc nghĩ con đường tình cảm của mình giống như chiếc bánh cherry bị làm hỏng.

 

Nhưng sau này mới hiểu, là do cách làm của anh ấy không đúng.

 

Nguyên liệu của anh ấy là tốt, thiết bị là tốt, không có lý do gì lại không làm ra được chiếc bánh ngon, chỉ cần chịu khó học hỏi, chỉ cần chịu sửa chữa cách làm.

 

Bây giờ, anh ấy cuối cùng đã làm đúng rồi.

 

Trong gương trang điểm phản chiếu hình ảnh cô dâu xinh đẹp trong chiếc váy cưới. Anh ấy đến gần, nũng nịu ôm lấy cô: "Cẩm Cẩm, em sẽ mãi mãi thích anh chứ? Em có thích người khác không?"

 

Đào Cẩm dùng khăn voan trùm lên đầu anh ấy: "Tất nhiên là sẽ không thích người khác rồi, cầu xin anh đấy, chúng ta là bạch nguyệt quang của nhau mà."

 

"Bạch nguyệt quang" chẳng phải là để yêu thích, thầm yêu, hoài niệm, cuối cùng tu thành chính quả, rồi đốt cháy nhau trong ngọn lửa tình sao?

 

Yêu thì yêu cùng nhau.

 

Cháy thì cháy cùng nhau!

 

(Hoàn)

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo