Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cả biệt thự trị giá hàng chục triệu của tôi giờ đây trông không khác gì một căn nhà thuê giá rẻ trong khu ổ chuột!
Tôi gần như không tin vào mắt mình.
Ai đã làm chuyện này?!
"Phong cách trang trí này làm tôi đau mắt quá! Thật sự muốn xé xác kẻ nào đã phá hoại chỗ này—Aaaa!!!"
Camera đột nhiên chao đảo dữ dội, rồi…
Rầm!
Tiểu Nhiễm ngã lăn ra đất!
Chiếc điện thoại rơi xuống đất, nhưng camera vẫn hướng thẳng vào cảnh tượng bên trong.
Trên sàn nhà la liệt những đống giấy vệ sinh, hộp cơm thừa vứt tứ tung, rác chất thành đống như một bãi rác thu nhỏ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi tức đến mức móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, ngọn lửa giận bùng lên trong lòng.
Ai?! Là ai đã biến biệt thự của tôi thành thế này?!
Tôi hít sâu, kiềm chế cơn tức giận rồi hỏi: "Cậu có sao không?"
"Tớ không sao…" Tiểu Nhiễm chống tay đứng dậy, cau mày nhìn xung quanh, nói chắc nịch: "Nhìn thế này thì chắc chắn là có người đã sống ở đây! Không chừng là đám vô gia cư. Để tớ rửa mặt cái đã."
Trên mặt cô ấy còn dính mấy hạt cơm thiu, có lẽ do bất cẩn đụng phải thứ gì đó bẩn thỉu trong nhà.
Nhưng chưa đầy một phút sau, Tiểu Nhiễm đột ngột chạy ra khỏi nhà vệ sinh, vừa đi vừa bịt miệng, mặt mũi xanh mét.
Tôi không cần hỏi cũng biết, nếu bên ngoài còn kinh khủng thế này, thì bên trong nhà vệ sinh chắc chắn còn ghê tởm hơn!
Lúc này, nhân viên dọn vệ sinh cũng lên tiếng:
"Cô Lục, tình trạng thế này, e là phải mất vài ngày mới dọn sạch được. Nếu muốn xong trong một hai ngày, chúng tôi phải gọi thêm người."
Tôi chưa vội trả lời.
Lúc này, điều quan trọng không phải dọn dẹp, mà là tìm ra nguyên nhân—rốt cuộc ai đã biến căn biệt thự của tôi thành đống rác này?!
Đang lúc tôi nhíu mày suy nghĩ, thì đột nhiên—
"Rầm!!!"
Trên tầng hai, một tiếng động lớn vang lên, âm thanh va chạm của đồ vật rơi xuống sàn nhà, vang vọng khắp không gian rộng lớn.
Cả căn biệt thự im ắng đến mức tiếng động ấy nghe rõ mồn một.
Có người trên đó!!!
2.
Tôi và Tiểu Nhiễm lập tức căng thẳng, nhanh chóng liếc nhìn nhau qua màn hình điện thoại.
"Hy Hy… chẳng lẽ có trộm?" Tiểu Nhiễm hạ giọng thì thào.
Tôi gật đầu, lòng thầm đoán: "Nhìn tình trạng trong nhà thế này, có thể là một kẻ vô gia cư đã lẻn vào chiếm dụng khi không có ai ở đây."
Sự tò mò của Tiểu Nhiễm lập tức bị kích thích.
"Để tớ lên xem thử!"
Nói rồi, cô ấy dứt khoát cầm ngay một con dao gọt hoa quả trên bàn, ra hiệu cho nhân viên vệ sinh đi theo, rồi cẩn thận từng bước tiến lên tầng hai.
Lên đến nơi, cả hai lập tức nghe thấy tiếng người nói chuyện.
Tiếng nói phát ra từ phòng ngủ chính.
Tiểu Nhiễm khẽ ghé sát tai vào cửa, phát hiện cánh cửa chỉ khép hờ.
Trong phòng, rõ ràng là giọng một phụ nữ, kèm theo tiếng nhạc sôi động vang lên.
"Ơ… sao nghe giống đang mở tiệc vậy?"
Mang theo sự khó hiểu, Tiểu Nhiễm cẩn thận đưa tay đẩy nhẹ cửa.
Cảnh tượng bên trong khiến cả tôi lẫn cô ấy đều sững sờ.
Trong phòng, một người phụ nữ trẻ tuổi đắp mặt nạ, ăn mặc sang chảnh, trang điểm kỹ lưỡng, giống như đang quay video.
Trước mặt cô ta là một chiếc bàn đặt ngay ngắn gậy livestream, đèn chiếu sáng, điện thoại dựng trên giá đỡ—rõ ràng, cô ta đang phát trực tiếp!
Giọng nói nhí nhảnh vang lên từ chính cô ta:
"Chào mừng các bé yêu đến với livestream của chị nhé! Nhớ bấm theo dõi, tặng đèn nào!"
"Đúng rồi đó, đây chính là phòng ngủ biệt thự của chị!"
"Ha ha, cũng bình thường thôi mà, biệt thự nhà chị cũng không lớn lắm đâu!"