HAI NĂM DU HỌC VỀ BỊ NỮ STREAMER CHIẾM ĐOẠT - CHƯƠNG 20

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Nhưng tôi vẫn nhớ rõ thái độ hống hách của cô ta trong phiên tòa hôm đó.

Tôi lạnh lùng nâng ly rượu lên, thản nhiên nhấp một ngụm, không thèm liếc nhìn cô ta một cái.

Thấy tôi không phản ứng, cô ta bỗng nhiên quỳ sụp xuống, nước mắt nước mũi tèm lem, khóc lóc thảm thiết:

"Lục tiểu thư, xin cô, làm ơn xin tòa án sửa lại bản án đi!"

"Sáu triệu tệ… quá nhiều! Tôi không thể trả nổi!"

"Nếu tôi vào tù, cả đời này của tôi coi như xong rồi! Tôi mới hơn hai mươi tuổi thôi mà… cô thực sự nhẫn tâm sao?"

Nhẫn tâm?

Tôi cười lạnh.

Khi cô ta phá nát căn biệt thự của tôi, cô ta có thấy nhẫn tâm không?

Khi cô ta bôi nhọ tôi và Tiểu Nhiễm trên mạng, khiến hàng triệu người chửi rủa chúng tôi, cô ta có thấy nhẫn tâm không?

Bây giờ, khi nghiệp quật, cô ta lại hỏi tôi có nhẫn tâm không?

Buồn cười thật.

Tôi dứt khoát đẩy cô ta ra, giọng nói lạnh như băng:

"Cô đến nhầm chỗ rồi."

"Tôi không phải thánh mẫu."

"Cô chịu trách nhiệm cho những gì mình đã làm đi."

"Tiên khí" của cô ta đã phá hỏng hàng trăm bộ quần áo của tôi.

Tôi không muốn bộ váy tôi đang mặc cũng bị nhiễm bẩn.

Thấy tôi im lặng, cô ta cứ tưởng tôi đã mềm lòng, nhanh chóng nặn ra một nụ cười lấy lòng.

Nhưng—

Thứ chờ đợi cô ta chỉ là câu trả lời lạnh lùng tàn nhẫn của tôi:

"Phán quyết của tòa án đã có hiệu lực. Tôi không thể làm gì hơn."

Cô ta sững người, nước mắt trực trào, tiếp tục gào khóc:

"Huhuhu, số tiền này quá lớn… Tôi thật sự không gánh nổi mà!"

Tiểu Nhiễm khoanh tay đứng bên cạnh, cười đầy châm chọc:

"Thế thì đi tìm "bảng một đại ca" của cô mà cầu cứu đi. Nhờ anh ta tặng cô thêm vài quả rocket là xong ngay mà!"

Cô ta ngừng khóc trong giây lát, ánh mắt đầy hoảng loạn:

"Bảng một đại ca… bị cảnh sát bắt rồi!

"Anh ta đã bị tạm giữ hành chính!"

Cô ta run run, giọng nói ngày càng lạc đi:

"Cái thẻ ra vào biệt thự… chính là bảng một đại ca đưa cho tôi…"

Tôi và Tiểu Nhiễm liếc nhìn nhau, rồi bật cười thành tiếng.

Hóa ra tên đó chính là kẻ mà nhân viên khu biệt thự đã nhắc đến!

Tưởng thế nào, hóa ra cũng là một kẻ phạm pháp, cuối cùng cũng bị bắt!

Đúng là quả báo!

Tôi cảm thấy sảng khoái vô cùng, nâng ly rượu lên, một hơi uống cạn.

Tiểu Nhiễm cũng khoát tay đầy vẻ bất lực:

"Thế thì bó tay rồi. Cô ráng đi làm trả nợ vậy!"

Nhưng "Tiểu tiên nữ" vẫn chưa chịu từ bỏ, cô ta mếu máo lắp bắp:

"Sáu… sáu triệu tệ… Làm việc đến bao giờ mới trả hết đây?"

"Tôi chỉ còn đúng 55.000 tệ trong người…"

"Hơn nữa, công ty của tôi cũng kiện tôi rồi! Họ nói tôi làm ảnh hưởng đến danh tiếng công ty, bắt tôi bồi thường 1,2 triệu tệ nữa!"

Ồ?

Giờ thì ngay cả công ty của cô ta cũng "quay xe" rồi sao?

Tôi thật sự không nhịn được cười.

Cô ta vẫn chưa chịu từ bỏ, lao đến định ôm chân tôi, tiếp tục diễn màn khóc lóc đáng thương.

Nhưng tôi nhanh chóng tránh né, khiến cô ta nhào xuống đất, lăn lộn gào khóc.

Cô ta khóc như điên, lăn qua lăn lại trên sàn nhà, hoàn toàn không còn hình tượng của "tiểu tiên nữ" ngày nào.

Hoàn toàn khác xa với hình ảnh sang chảnh, quyến rũ trên livestream.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo