Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
…
Còn về phần "Tiểu tiên nữ"…
Toàn bộ tài khoản mạng xã hội của cô ta bị xóa sổ.
Mọi nguồn thu nhập của cô ta bị cắt đứt hoàn toàn.
Tất cả hợp đồng quảng cáo bị hủy bỏ.
Cái tên "Tiểu tiên nữ vị kẹo bông" biến mất hoàn toàn khỏi thế giới mạng.
Cô ta mất tất cả.
Tất cả những gì còn lại, chỉ là một khoản nợ khổng lồ và một bản án tù giam đang chờ đợi.
Game over.
Sau khi "Tiểu tiên nữ" vào tù, biệt thự của tôi cuối cùng cũng được dọn dẹp, khôi phục lại nguyên trạng.
Nhìn lại căn nhà bị phá nát đến mức không thể nhận ra, tôi quyết định thuê lại kiến trúc sư, nhân tiện thiết kế lại hoàn toàn.
Thời gian trôi qua thật nhanh—
Chớp mắt đã hơn một năm.
…
Một buổi tối, Tiểu Nhiễm vừa đi làm về đã cười tít mắt, chạy đến tìm tôi:
"Đoán xem hôm nay công ty bọn tớ tuyển dụng, có ai đến phỏng vấn không?"
Tôi nhướng mày, lắc đầu, không đoán nổi.
"Ai cơ?"
Tiểu Nhiễm cười gian, hạ giọng kể lại:
"Là cô ta! Cái nữ streamer "Tiểu tiên nữ vị kẹo bông" đấy!"
Tôi ngây người một lúc, rồi bật cười thành tiếng:
"Không thể nào?"
"Thật mà! Khi HR hỏi về trình độ học vấn và kỹ năng, cô ta bảo chỉ học đến tiểu học, biết hát, biết nhảy múa…
"Còn thành thật khai báo luôn là mình từng ngồi tù!"
Tiểu Nhiễm nói đến đây, cười đến mức suýt sặc nước, vừa cười vừa vỗ bàn:
"Cậu không tưởng tượng được đâu! HR sốc đến nỗi há hốc mồm, tưởng mình nghe nhầm, hỏi lại hai lần mới dám xác nhận!"
"Sau đó? Kết quả thế nào?"
Tôi nhấp một ngụm trà, hứng thú hỏi.
"Còn có thể thế nào? Bị loại ngay lập tức chứ sao!"
"Cô ta cứ thế tiu nghỉu cuốn gói ra về, mặt mày méo xệch."
"Ha ha ha, cậu nghĩ xem, với một kẻ chẳng có kỹ năng gì, lại còn mang tiền án tiền sự, làm sao có công ty nào dám tuyển?"
…
Tôi gật gù đồng tình.
Ngồi tù một năm rưỡi vẫn chưa phải là hình phạt cuối cùng.
Còn hàng triệu tệ nợ nần đang đợi cô ta trả.
Một kẻ chẳng có gì trong tay, lại phải gánh món nợ khổng lồ, có lẽ chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thấy tuyệt vọng.
Nhưng, tôi chợt nảy ra một ý tưởng—
Tôi cười nhếch môi, nheo mắt nói:
"Hay là thế này—cho cô ta đến làm tạp vụ dọn dẹp biệt thự của tớ đi?"
"Dù sao, căn biệt thự này bị phá thành đống hỗn độn, chẳng phải đều là do cô ta gây ra sao?"
"Ai gây ô nhiễm, người đó xử lý."
Tiểu Nhiễm ngớ người một chút, sau đó phá lên cười sảng khoái:
"Ý hay đấy! Để cô ta tự tay dọn dẹp mớ hỗn độn mà mình đã gây ra! Quá hợp lý!"
Cô ấy vỗ tay tán thưởng:
"Ha ha, thế mới đúng luật nhân quả! Ai gây nghiệp, người đó tự chịu!"
…
Và đó chính là kết thúc của "Tiểu tiên nữ vị kẹo bông".
Một năm trước, cô ta từng đứng trước camera, ngạo mạn tuyên bố rằng tôi và Tiểu Nhiễm chỉ là "kẻ nhặt ve chai".
Một năm sau—
Chính cô ta mới là kẻ rơi vào cảnh tận cùng của xã hội.
Không danh tiếng.
Không tiền bạc.
Không tương lai.
Chỉ còn lại một đống nợ nần, và công việc lao động tay chân để trả nghiệp.
Luật pháp đã ra tay, công lý đã thực thi.
Chỉ tiếc rằng, cô ta đã hiểu quá muộn màng.
-Hết-