Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1.
Sau khi chụp ảnh với em họ và đăng lên mạng xã hội, điện thoại tôi hết pin sập nguồn.
Em họ tò mò: "Chị ơi, rốt cuộc là người đàn ông nào khiến chị tương tư đến quên ăn quên ngủ vậy?"
Tôi thở dài, không nói gì.
Cô bạn thân Tống Tuyết Dao "chậc" hai tiếng: "Anh chàng hotboy của khoa bọn tôi ấy, đẹp trai thì đẹp thật, nhưng tính cách lạnh lùng quá."
"Chị cậu là một gái đẹp, đã thể hiện rõ ràng tình cảm rồi mà anh ta vẫn chẳng coi là gì."
Cô ấy càng nói tôi càng buồn bã.
Mãi mới lấy hết dũng khí để dũng cảm theo đuổi tình yêu một lần, sao lại gặp phải cái tên Lê Huy kiểu dầu muối không thấm thế này chứ?
Tôi tặng trà sữa, anh ta nói không uống đồ ngọt.
Tôi tặng hoa, anh ta nói bị d ị ứ ng phấn hoa.
Tôi cùng anh ta tự học, anh ta nói mùi nước hoa trên người tôi quá nồng, ảnh hưởng đến suy nghĩ của anh ta.
Trời đất ơi, hôm đó tôi chỉ xịt có hai phát nước hoa Six God thôi mà!!
Tống Tuyết Dao nói anh ta đang dùng chiêu "tung hỏa mù", cố ý treo tôi đó.
Cô ấy cho tôi một ý tưởng: "Cậu phải 'kích động' anh ta một chút, nếu không anh ta cứ nghĩ cậu không thể thiếu anh ta được, phải khiến anh ta có cảm giác kh ủng h oảng mới được."
Tôi thấy cô ấy nói cũng có lý.
Đúng lúc thằng em họ đến đây chơi với tôi, thế là tôi mời nó đi ăn, tiện thể chụp một tấm ảnh thân mật m ờ ả o rồi đăng lên bảng tin bạn bè.
Tôi muốn cho Lê Huy biết, bên cạnh chị đây chẳng thiếu gì trai đẹp chất lượng.
Tôi liếc nhìn thằng em họ bên cạnh.
Lúc nhỏ nó vừa đen vừa mập, giờ lớn rồi lại trắng ra, còn gầy đi nữa, đúng là một ‘tiểu th ịt t ươi’ chính hiệu.
Tốt lắm, tốt lắm, chắc chắn có thể khiến Lê Huy có cảm giác kh ủng h oảng.
Tôi đang đắc ý, bỗng cô bạn thân bên cạnh hét lên một tiếng: "Trời ơi!"
Cô ấy dí điện thoại vào mặt tôi: "Khương Ninh! Cậu gõ sai chữ rồi!"
Ồ, chỉ là gõ sai chữ thôi mà, làm gì mà làm quá lên thế.
Tôi không để tâm, ghé sát lại nhìn màn hình điện thoại của cô ấy.
Sau đó, tôi đơ cái người tôi ra.
"Hẹn hò với trai trẻ đại học ngây thơ, rụt rè!" đã bị tôi gõ thành…
"Hẹn hò với trai trẻ đại học ngây thơ từ Myanmar!"
Bài đăng trên mạng xã hội đã có khá nhiều người bấm thích.
Và càng có không ít bạn bè chung của tôi khuyên tôi chú ý an toàn.
Tôi giật mình, vội vàng mượn sạc dự phòng sạc điện thoại.
Tôi chuẩn bị chỉnh sửa dòng trạng thái thì thấy những bình luận bên dưới.
Có rất nhiều bình luận, thế mà không có cái nào là của Lê Huy.
Nhưng cậu bạn thân "oan gia" của tôi, Trần Du Bạch, đã bình luận hơn 99 tin.
"Myanmar mà cũng có trai trẻ đại học ngây thơ á? Hahahahaha, cậu bị lừa rồi phải không?!"
"Nhắc nhở cậu nhé, đừng dễ dàng tin đàn ông."
"Hai đứa bây không phải đã uống rượu rồi đấy chứ? Cười chết tôi, cái tửu lượng của cậu ấy."
"Cậu quen thằng cha này kiểu gì vậy?"
"Thằng này thật sự ở Myanmar à? Dạo này cậu không thiếu tiền chứ?"
"Nếu cậu thiếu tiền, tôi có thể đại phát từ bi cho vay một ít."
"Tôi chuyển cho cậu một vạn rồi, đủ không?"
"Nhiều nhất là ba vạn thôi, tiền lì xì từ bé đến giờ của tôi đấy."
"Sao không trả lời tôi? Hai đứa bây đang làm gì vậy?"
"Thằng đó có đẹp trai bằng tôi không?"
"Sao điện thoại của cậu không gọi được?!"
"Cậu không phải vẫn còn ở với nó đấy chứ?"
"Đừng mà, cậu đừng đi Myanmar với nó, tôi còn chưa kịp tỏ tình với cậu!"
Tôi nhìn mà sững sờ.
Mỗi câu cậu nói ra đều nằm ngoài dự đoán của tôi.
Đặc biệt là câu cuối cùng...
Reng reng reng –
Điện thoại của cô bạn thân reo lên đúng lúc này, cô ấy nhìn tên người gọi đến, có chút nghi ngờ nhấn nghe.
Chúng tôi ở gần nhau, tiếng nói từ đầu dây bên kia mơ hồ cũng có thể nghe thấy.
"Trần Du Bạch? Cậu làm gì vậy?"
"Khương Ninh có ở cạnh cậu không? Tôi vừa thấy cô ấy đăng bài trên mạng xã hội..."
"Có chứ." Cô bạn thân nói: "Bọn tôi đang ở cùng nhau đây, lát nữa sẽ về trường, cậu có chuyện gì không?"
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, đột nhiên cười gượng vài tiếng.
"Không có gì, không có gì."
Cuộc gọi nhanh chóng bị ngắt.
Và trong vòng mười giây sau khi cúp điện thoại, Trần Du Bạch đã xóa từng bình luận mà cậu đã để lại trên bài đăng của tôi.
2.
"Trần Du Bạch?" Em họ đột nhiên chen vào: "Cái tên này sao nghe quen thế nhỉ."
Tôi nhếch mép: "Đương nhiên là quen rồi, hồi nhỏ em còn bị cậu ấy đánh cho một trận đấy."
Tôi và Trần Du Bạch quen nhau mười ba năm, làm bạn một năm, làm kẻ thù mười hai năm.
Nhà chúng tôi ở trên dưới, cậu nhảy nhót trên lầu, tôi thì ở dưới lấy chậu gõ tường.
Cậu gọi tôi là "đứa răng sắt", tôi gọi cậu là "thằng sún răng".
Tôi vừa thi được hạng nhất toàn trường, cậu ngay lập tức đẩy tôi xuống, sau đó tôi lại thi lên, rồi cậu lại đẩy xuống dưới...
Kỳ nghỉ hè năm đó, em họ đến nhà tôi chơi.
Tôi ỷ có ‘viện trợ’ nên chẳng sợ sự khiêu khích của Trần Du Bạch chút nào, cậu ấy cố tình ném đôi giày của tôi từ ban công xuống, tôi liền dẫn em họ lên ném đôi giày thể thao quý giá nhất của cậu ấy lên cây.
Trần Du Bạch tức điên, hai đứa tôi đánh nhau một trận.
Em họ sợ tôi bị thiệt, thân hình mũm mĩm trực tiếp lao vào Trần Du Bạch.
Trần Du Bạch quá nhanh nhẹn, dễ dàng né tránh.
Em họ không phanh kịp, ngã mạnh xuống đất, Trần Du Bạch ngồi lên người nó, vả vào mông nó mấy cái.
Em họ bị đánh khóc thét, từ đó để lại bóng ma tâm lý, rất lâu sau không dám đến nhà tôi nữa.
"Là anh ta ư?!" Mặt em họ lúc đỏ lúc trắng.
Rõ ràng là nó đã nhớ lại ký ức không mấy tốt đẹp đó.
Tôi ở bên cạnh có chút lơ đễnh, cô bạn thân thấy tôi không ổn: "Sao vậy?"
Tôi lưỡng lự một chút, rồi kể cho cô ấy nghe về những bình luận của Trần Du Bạch trên bài đăng của tôi.
"Cậu nói xem, ý cậu ấy là gì?"
Cô bạn thân sững sờ, rồi trợn mắt: "Đùa cậu đấy, cái thằng chó đó."
Em họ cũng phụ họa: "Trường chúng em trước đây cũng có kiểu này, cố tình giả vờ thích người ta, rồi lại giở trò trêu đùa, ghê tởm lắm."
Ồ, hóa ra là trò đùa, vậy thì tôi yên tâm rồi.
Trần Du Bạch thích tôi?
Không, không được nghĩ đến, quá kinh khủng.
Tôi lôi WeChat của Trần Du Bạch ra, gửi cho cậu một tin: "Đồ ngốc."
3.
Vì thành tích học tập luôn ngang ngửa nhau từ nhỏ, tôi và Trần Du Bạch không hẹn mà gặp lại cùng đỗ vào một trường đại học.
Ngày hôm sau tiễn em họ đi, tôi và cậu gặp nhau ở căng tin.
"Ôi, đây không phải là Khương Ninh hẹn hò với trai trẻ Myanmar đấy sao?"
Trần Du Bạch bê khay cơm ngồi xuống đối diện tôi.
Tôi liếc mắt nhìn cậu: "Có thể đổi chỗ khác không? Thấy cậu tôi hơi buồn nôn, ăn không vô."
Lời này có chút khoa trương.
Dù sao thì khách quan mà nói, Trần Du Bạch cũng khá đẹp trai.
Cao mét tám, dáng người săn chắc, tóc cắt ngắn gọn gàng, hình ảnh rất năng động.
Nhưng tôi không thích.
Trần Du Bạch nghiến răng: "Vậy thì đừng ăn nữa, ông đây thích ngồi đây đấy."
Tôi không nói gì nữa, cậu cũng im lặng.
Hai người cúi đầu ăn cơm, ăn được một lúc thì bắt đầu thi xem ai ăn nhanh hơn.
Tôi gạt miếng cơm cuối cùng vào miệng, đắc ý ném đũa xuống.
"Ưm, tôi thắng rồi."
Trần Du Bạch buồn cười nhìn tôi: "Cậu phải làm đến mức đó sao."
Tôi khó khăn nuốt miếng cơm trong miệng, tùy ý nhìn ra ngoài căng tin, nhìn một cái thì tôi sững lại.
Bên ngoài trời đang mưa phùn, Lê Huy từ siêu thị trường bước ra, mở ô, một cô gái nhanh chóng từ phía sau anh ta lao ra, vòng tay ôm lấy cánh tay anh ta.
Hai người che chung một chiếc ô, cử chỉ thân mật, mờ ám.
Nhìn là biết mối quan hệ không bình thường.
Thảo nào anh ta luôn lạnh nhạt với tôi, thờ ơ không quan tâm, hóa ra là đã có người trong lòng rồi.
Nhưng mà... sao không nói cho tôi biết?