Hóa Ra Tôi Là Nữ Phụ Trong Một Bộ Đam Mỹ - Chương 19

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

"Cô là cái thá gì mà dám đến đây đá xuống giếng? Đợi tôi ra ngoài, người đầu tiên tôi giết là cô."


Tôi nhún vai, không nói gì.


"Tôi nửa đời thuận buồm xuôi gió, lại ngã trên tay một kẻ tiểu nhân như cô."


"A, không đâu, không đâu." Tôi giả vờ kinh ngạc, "Tổng giám đốc Cố, anh không cảm thấy mình là nhân vật chính của thế giới, là thiên chi kiêu tử chứ."

(Thiên chi kiêu tử - con của ông trời)


Tôi nhìn anh ta từ trên xuống dưới vài lần, hàng mi giả mà tôi đặc biệt dán trước khi đến thăm đã bị tôi múa đến mức vung vẩy, tôi nhướng một bên lông mày, nhếch mép cùng bên, lắc đầu.


"Trời ạ, anh cũng gần 30 rồi, sao vẫn còn đáng yêu như vậy chứ."


Anh ta bị tôi chọc tức đến mức mặt tái nhợt, tay ôm chặt lấy dạ dày của mình.


Ồ, bệnh tổng tài lại tái phát rồi.


"Ồ, Tổng giám đốc Cố, có lẽ nào anh bị xuất huyết dạ dày rồi."


Răng hàm của anh ta nghiến chặt, gân xanh trên tay nổi lên.


Chỉ thấy hai thân thể chồng chất nhanh chóng tách ra, người ở trên dáng người cực kỳ nhanh nhẹn, bật nhảy xa nửa mét.


"Cô... Cô..."


Tôi rất mong đợi, sau khi mất đi quyền lực, vẻ đẹp của Tổng giám đốc Cố, sẽ có một cuộc sống hạnh phúc như thế nào trong nhà tù?


Ngoại truyện: Tác giả gốc


Dương Khả Lâm về quê thu dọn đồ đạc, đột nhiên tìm thấy một cuốn sổ tay đã bám đầy bụi dưới gầm giường.


Thổi bay bụi, mở trang, mới phát hiện ra đó là một cuốn tiểu thuyết với nét chữ non nớt.


Lúc này Dương Khả Lâm đã không còn nhớ mình đã viết một cuốn sách như vậy với nhân vật chính là Cố Triều Viễn và Bùi Hành vào lúc nào.


Cô bèn ngồi trên giường đọc.


Hai phần vướng mắc, ba phần thú vị, mười phần độc ác.


Dương Khả Lâm cũng không dám nghĩ, hồi nhỏ mình đã xem những thứ gì, lại có thể viết ra những thứ kinh khủng như vậy.


Cô che tay trước mắt, ngã xuống giường, nhân vật nữ phụ Tưởng Kỳ trong sách lại chạy vào đầu cô, quấy rầy sự yên tĩnh của cô.


Dương Khả Lâm không còn là cô bé thiếu nữ bất mãn với đời hồi nhỏ nữa.


Sau khi trải qua việc học, tìm việc, cầu tình đều không được như ý muốn, cuối cùng cô đã trở thành một người trưởng thành "biết thông cảm".


Trong cuộc đời của người trưởng thành có quá nhiều điều bất đắc dĩ và không thể kết thúc.


Thiên chi kiêu tử đắc ý trong đời thực sự hiếm có, Tưởng Kỳ mới là chúng sinh.


Cô đột nhiên có chút thương cảm cho nữ phụ đó.

Rõ ràng là nỗ lực sống, nghiêm túc theo đuổi ước mơ, chân thành yêu thương, nhưng lại bị tổn thương đến mức không còn gì.

 

Điều này thật bất công.

 

Người bình thường vốn đã rất khó khăn, chẳng lẽ trong tiểu thuyết còn phải bị áp bức thảm hại như vậy sao?

 

Thật đáng thương.

 

Được rồi, thực ra Dương Khả Lâm còn mang theo vài phần tự thương bản thân.

 

Nếu, nhân vật trong tiểu thuyết thực sự tồn tại trong một thế giới nào đó thì sao?

 

Cô gần như không dám nghĩ.

 

Dương Khả Lâm như trốn tránh, ném cuốn sách vào một góc nào đó, bắt đầu thu dọn đồ đạc lại.

 

Sau khi mọi thứ được dọn dẹp xong, cuốn sổ tay đầy bụi đó lại càng chói mắt trong căn phòng trống trải.

 

Cô thở dài, bước đến trước cuốn sổ đó.

 

Cô châm lửa đốt cuốn sách đó.

 

Trang sách dần bị ngọn lửa nuốt chửng, ngọn lửa thiêu đốt không khí làm méo mó một phần không gian.

 

Cô nhìn một trang giấy bị gió thổi bay, lại hóa thành tro tàn từ từ rơi xuống.

 

Cô ước: Nếu họ thực sự tồn tại, chỉ mong những người lương thiện sẽ được như ý nguyện, những người nỗ lực cuối cùng sẽ được đền đáp.

 

Hết truyện

 

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo