Hóa Ra Tôi Là Nữ Phụ Trong Một Bộ Đam Mỹ - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

"Em là một người phụ nữ bình thường, Bùi Hành."

Tôi nhìn anh, nói với anh dịu dàng như trước: "Vừa nghĩ đến việc anh khóc như mưa trong lòng một người đàn ông khác, em chỉ cảm thấy ghê tởm."


Sắc mặt Bùi Hành trong nháy mắt trắng bệch.


3


Cho đến giây phút cuối cùng rời đi, tôi vẫn luôn giữ vẻ lý trí và quyết đoán.


Đợi đến khi lái xe qua một khúc cua, cuối cùng tôi mới như bị rút xương mà ngã ngồi trên ghế.


Tôi run rẩy tay gửi tin nhắn cho bạn thân, nhưng phím gửi bị mờ đi vì nước mắt.


Nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên màn hình, tôi đưa tay ra lau, nhưng lại chuyển sang giao diện chính. Hình nền là ảnh chụp chung sáu năm của tôi và Bùi Hành.


Lúc đó chúng tôi vừa tốt nghiệp, thuê một căn nhà trọ.


Lúc đó thật sự rất nghèo, nhà trọ vừa cũ vừa nhỏ, bếp, phòng khách, phòng ngủ chen chúc vào nhau, trên tường là vết dầu ố vàng không thể lau sạch.


Buổi sáng tôi phải làm thêm trong đoàn, làm việc cả ngày với một thân thể mệt mỏi trở về nhà, lại nhìn thấy Bùi Hành vẫn đang cắm cúi viết nhạc.


Nghe thấy tiếng mở cửa, anh như một con chó lớn nhào vào người tôi: "Vợ, đói quá."


Tôi chống cằm vào cổ anh đẩy anh ra: "Cút, em mệt rồi."


Yết hầu của anh lăn trong tay tôi, đôi mắt hổ phách ẩm ướt ẩn dưới hàng mi, anh đến hôn tôi, bị tôi tránh ra, nụ hôn ướt át liền rơi trên cổ.


Cổ áo ba lỗ màu xám bị giặt đến lỏng lẻo, hơi phai màu, tôi nắm lấy viền áo sờn của anh, nhìn bụi bặm bay lên trong ánh nắng.


Anh đắm chìm trong thế giới mộng tưởng, nhưng tôi phải đối mặt với hiện thực khắc nghiệt.


Tiến độ trong đoàn rất nhanh, tất cả mọi người đều như một quả pháo đang chờ nổ. Tôi, một thanh niên vừa tốt nghiệp là đối tượng bị sa thải.


Mệt muốn chết, về nhà nhìn thấy anh vẫn đang viết những bài hát vớ vẩn của anh, nghe anh nói về lý tưởng mà anh không biết còn bao xa, tức đến mức hận không thể bóp chết anh, đi chết mẹ nó, tình nghĩa vợ chồng trăm năm.


Nhưng đôi khi uống bia, thân chai trong suốt màu xanh lục phát ra ánh sáng mờ ảo dưới ánh đèn, chiếu vào người Bùi Hành.


Anh chơi guitar, những ngón tay trắng trẻo và mạnh mẽ gảy từng sợi dây đàn, hát bài hát anh viết cho tôi.


Giọng khàn khàn, hát khiến tôi ngứa tai.


Tôi cảm thấy, tôi nguyện vì lý tưởng của anh, cống hiến tất cả của tôi.


Đương nhiên cãi nhau là điều không thể thiếu.


Tôi tức giận xé nát bản nhạc của anh ném vào mặt anh, anh cũng đập cửa bỏ đi.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo