Hóa Ra Tôi Là Nữ Phụ Trong Một Bộ Đam Mỹ - Chương 7

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tôi hé mắt: "Anh biết điều này có nghĩa là gì không? Có nghĩa là anh là một con súc sinh không kiểm soát được nửa thân dưới của mình."


"Súc sinh mặc vest vẫn là súc sinh, giả vờ 'lý trí khách quan' đến đâu cũng chỉ là một con súc sinh chỉ biết dùng cơ quan sinh dục để suy nghĩ."


Tôi cứ tưởng lời nói của tôi sẽ chọc giận Cố Triều Viễn, không ngờ anh ta chỉ bĩu môi, cười, giống như tôi quá xúc động và quá trẻ con: "Đừng vội phủ nhận tôi như vậy, đợi cô bình tĩnh lại, cô sẽ cho rằng đây là một cuộc mua bán phù hợp."


Tôi nhìn Bùi Hành: "Đây là điều anh muốn sao?"


Dừng một chút, tôi tiếp tục nói: "Đây là điều anh gọi là ước mơ sao?"


Cố Triều Viễn còn muốn nói gì đó, bị Bùi Hành ngăn lại.


"Để tôi nói chuyện với cô ấy đi." Bùi Hành nói với Cố Triều Viễn.


Sắc mặt Cố Triều Viễn lạnh đi một chút, lại liếc tôi một cái: " Tôi đi mua cà phê."


Bùi Hành nhìn anh ta đi xa, đến gần tôi, trong mắt đầy đau khổ: "Vợ, anh thật sự không muốn chúng ta thành ra như thế này."


"Em đưa anh đi."


Anh sững sờ: "Cái gì?"


"Anh không phải có nỗi khổ riêng sao?" Tôi nắm lấy tay anh, còn tha thiết hơn anh, "Em đưa anh rời khỏi nơi này."


Nhưng anh sững sờ, lại phủ nhận đề nghị của tôi.


Tôi nhìn anh lắc đầu, không khỏi cười khẽ một tiếng.


Anh bừng tỉnh như trong mộng, sắc mặt trắng bệch.


"Xin lỗi. Không nhịn được, có muốn làm lại một lần nữa không? Em nhất định có thể nhịn cười."


"Chúng ta thật sự muốn làm tổn thương nhau như vậy sao?" Lông mi Bùi Hành run rẩy, như hai cánh bướm mong manh.


Bùi Hành rất đẹp trai, đây là điều tôi đã nhận ra ngay từ lần đầu gặp. 


Vì vậy, tôi - người ngang ngược năm mười bảy tuổi, sẽ bảo vệ chàng trai bị tát trên mặt, sẽ làm hai công việc để anh thực hiện ước mơ, sẽ dốc hết tâm huyết viết từng bài hát tặng anh lên mây xanh.


Tình yêu thời niên thiếu thật đẹp và lý tưởng, nhưng lại trở nên bẩn thỉu khi vướng vào thế gian.


"Vậy anh muốn em làm gì?" Tôi nhìn anh.


Anh ôm tôi vào lòng, giọng nói run rẩy, lời nói tha thiết, giọng nói của anh rung động trong lồng ngực anh, cùng với nhịp tim, truyền vào màng nhĩ của tôi.


"Vợ, cầu xin em, đừng bỏ anh."


Nói thật, đã ở bên anh mười năm, tôi có thể thấy nỗi buồn của anh không phải là giả.


Nhưng chẳng lẽ việc anh ngoại tình là giả sao?


Có lẽ bây giờ anh thật sự còn yêu tôi.


Nhưng khi anh đưa đàn ông vào phòng tân hôn của tôi, anh đang nghĩ gì?

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo