Hoàng Đế là người tham công tiếc việc - Chương 9

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

18.

Thư phi bị trừ bỏ quyền quản lý lục cung, hậu cung phải có người thăng chức.

Hoàng Đế hỏi ta có muốn thăng phi không.

Ta tự nhiên rõ ràng, thích hắn, không thể vẫn luôn luôn là một kẻ vô dụng. Đi theo Thái Hậu học quy củ hai ngày, nàng đánh giá ta, “Nền tảng rất tốt, không cần phải học nhiều, chỉ cần chăm chỉ chút là có thể làm được rồi.”

Hoàng Đế có hơi không tin tưởng, nửa tháng trước vẫn luôn luôn hỗ trợ.

Ta nói cho hắn, lúc trước luôn luôn lười biếng như thế, là bởi vì từ nhỏ mẹ ta có rất nhiều yêu cầu đối với ta, có thể không làm gì, nhưng không thể không biết. Tất cả mọi việc đều phải học, khiến cho ta cảm thấy mất hết cả ham muốn học tập.

Nhưng khi nghiêm túc, cũng có chút năng lực quản gia.

Ta muốn gõ Dụ Thân Vương vì muốn nhét người vào hậu cung, đã đề bạt An Mỹ Nhân giúp đỡ cùng nhau xử lý hậu cung, nhẹ tay không ít.

Bữa tiệc nhỏ cuối năm, Thái Hậu tỏ vẻ rất vừa lòng đối với biểu hiện năm nay của ta.

Sau khi tiệc tan, Hoàng Đế còn cho ta một cái bánh vẽ: “Nàng tự quản nửa năm, ta sẽ thăng nàng lên làm Hoàng Hậu, nếu không có công lao, chỉ sợ bên Ngự Sử Đài sẽ lại tham tấu, ân sủng đối với nàng quá nhiều.”

“Dù thế nào ta cũng phải làm Hoàng Hậu ư?”

“Nàng không biết là dân gian có một câu nói sao? Muốn biết Hoàng Đế có thích nàng hay không, chỉ cần xem hắn có muốn để nàng làm Hoàng Hậu hay không, có để con của nàng làm Thái Tử không.”

Hoàng Đến ngoài miệng nói rất hoa hoè loè loẹt, thật ra chỉ là muốn sau khi chết có thể được cùng vùi vào một đống đất. Chẳng may thật sự có kiếp sau, còn có thể làm vợ chồng.

Ta nghe nghe, “Thật ra muốn làm Hoàng Hậu sớm một chút, vẫn còn có một cách nữa.”

Sinh Hoàng Tử, tông miếu có người kế tục, công lao này còn lớn hơn so với vài năm quản lý lục cung.

“Ta đã muốn vậy lâu rồi.” Hoàng Đế cười, “Đoan Nhi, chúng ta chuẩn bị sinh Hoàng tử đi!”

(Hết phần chính truyện)

Tháng hai, hàn khí chưa tan.

Thai nhi chưa đủ ba tháng, mạch tượng không vững chắc.

Ta chưa tuyên bố với bên ngoài là mình đã mang thai, Hoàng Đế cũng không muốn để người khác chú ý, mỗi ngày lặng lẽ tới cung của ta.

Chạng vạng, chân trời tuyết rơi rất lớn, ta đứng ở bên cửa sổ mệt rã rời. Tuyết trên mặt đất tích cao hai tấc, trời đất trắng xoá.

Hoàng Đế khoác áo lông cừu thật lớn, một chân thấp một chân chao dẫm lên hố tuyết, từ bên ngoài đi vào. 

Hắn ở trên giường cởi giày và tất ướt, ta sai cung nhân pha bát canh gừng cho hắn.

“Tuyết lớn như vậy còn tới đây làm gì?”

Hắn không biết từ khi nào đã cùng ta đứng bên cửa sổ, ôm chặt ta từ phía sau.

“Lần đầu tiên nàng thị tẩm, nàng ngồi ở một góc gặm táo, ta nhìn nàng ăn vô cùng chuyên tâm, đến nỗi ta rất muốn hỏi nàng, quả táo trong tay ngon tới mức nào. Nghĩ đén lúc đó, có lẽ là ta muốn đến gần nàng.”

“Chàng biết ta có thể nghe được tiếng lòng của chàng, không cảm thấy ngạc nhiên hay sao?” Ta hỏi.

“Nàng lại không phải là người đầu tiên có năng lực đặc biệt ở trong cung.” Hoàng Đế cười nhạt, vẻ mặt rất kiêu ngạo.

Ta nhìn hắn, muốn biết còn có ai có năng lực đặc biệt nữa.

“Thư biểu tỉ có thể biết trước tương lai, trưởng công chúa có thể khống chế hảo cảm của người khác đối với mình, Hứa Mỹ nhân có thể trao đổi linh hồn, trong cơ thể của nàng có một thời gian là linh hồn của đàn ông…”

Ta chỉ vào bụng của mình, “Vậy chàng hy vọng hắn có năng lực đặc biệt nào?”

Hắn phủ bàn tay lên, im lặng một lát, nói, “Ta chỉ mong hắn là một người bình thường, có thể yêu người khác, cũng có thể được người khác yêu.”

Hắn nhìn ta cười.

Giống như chúng ta vậy, rất tốt!

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo