Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhi tử Lưu Hòa Húc đã lên mười tuổi.
Có cựu thần liên lạc với A Kiều, muốn tôn Lưu Hòa Húc lên làm tân hoàng, tạm yên một cõi chờ ngày quật khởi.
Nàng đã không đồng ý.
Nàng biết rõ, nàng và Lưu Hòa Húc ở Trung Nguyên không có nơi nương tựa.
Nói là tân hoàng, thực chất chẳng qua chỉ là một Hoàng đế bù nhìn.
Sau khi Lưu Thiên chết, các đội quân khởi nghĩa nổi lên khắp nơi.
Trung Nguyên chìm trong khói lửa chiến tranh liên miên.
Phe này vừa dẹp yên, phe khác đã nổi dậy, không một ngày yên ổn, A Kiều và Lưu Hòa Húc phải sống lang bạt khắp nơi.
Lúc này, từ phương bắc truyền đến tin tức.
Công chúa Đại Yến liên hôn với Bắc Khương đã mời A Kiều, để nàng và Lưu Hòa Húc đến Bắc Khương định cư.
Nàng đã đồng ý.
Năm hai mươi bảy tuổi này, nàng một mình mang theo Lưu Hòa Húc đến Bắc Khương.
Bắc Khương là một dị tộc trên thảo nguyên.
Phong tục dã man, ăn lông ở lỗ.
A Kiều và Lưu Hòa Húc vừa vào đến biên giới Bắc Khương đã bị người ta để mắt tới.
Khi đêm xuống, những người đó khoác lên mình tấm da sói hoang, “gào gào” kêu lên một cách hưng phấn.
Lưu Hòa Húc dùng cánh tay non nớt của mình che chắn cho A Kiều.
Cậu bé đi lên một nơi cao, bắn lên trời một quả pháo hoa tượng trưng cho người Đại Yến.
Người Khương gào thét, xông lên định giật lấy pháo hoa trong tay Lưu Hòa Húc.
Màn đêm mịt mùng, nàng chỉ cảm thấy một bầy “sói” đang vây quanh Lưu Hòa Húc.
Vòng trong vòng ngoài.
Ngay sau đó, trong tiếng gào thét hưng phấn ngút trời, một cánh tay bị ném ra vòng ngoài…
Mùi máu tanh xộc vào mũi.
A Kiều toàn thân run rẩy.
Nàng muốn xông vào bầy “sói” đó để giành lại con của mình.
Có người kéo lấy áo nàng.
Nàng quay đầu nhìn lại.
Là Lưu Hòa Húc!
Lúc này, ánh lửa bùng lên ngút trời, soi sáng cả bầu trời.
Cũng soi sáng cả bầy “sói” kia.
Bọn họ đã cởi bỏ lớp da sói, ba hai người một nhóm, đang gặm cánh tay và chân người.
Không khác gì người hoang dã.
Bên trong vòng vây của đám người hoang dại, có một người Hán đang nằm đó, hai mắt rỉ máu, chỉ còn lại một bộ thân mình.
Đó là… Người có thú vui Long Dương với Lưu Thiên… Vị tiểu lại.
Hắn ta đã đi theo bọn họ suốt dọc đường.
Hắn ta đã dùng hết sức lực cuối cùng, đôi môi khẽ mấp máy.
A Kiều đã hiểu được lời hắn ta nói.
“Bảo vệ Thái tử bình an.”
Thấy nàng gật đầu, hắn ta mới nhắm mắt.
Người cầm đuốc đã đến trước mặt.
Nam tử ở giữa đám đông hét lớn một tiếng.
Lúc này đám người hoang dại mới lưu luyến không rời lau đi vết máu bên miệng, ném những mảnh xương vụn sang một bên.
Nam tử kia chống cằm, đưa mắt đánh giá A Kiều một lượt từ trên xuống dưới.
“Vong Hoàng hậu Yến quốc?”
A Kiều gật đầu.
Người nọ nhếch mép cười, một cánh tay đặt lên vai A Kiều, tay kia nâng cằm nàng lên.
“Tống A Kiều, nữ nhi bị triều Trần ruồng bỏ, không giỏi ăn nói.”
A Kiều thoáng sững sờ.
“Thế nhưng mệnh mạch cường thịnh, có thể củng cố sơn hà.”
“Tiếc thật, Đại Yến có ngươi, vậy mà vẫn vong.”
“Đi thôi, Bắc Khương chào đón ngươi.”
Người đến chính là nhi tử độc nhất của Hoàng đế Bắc Khương, Long Dương Thái tử.
Hắn ta được công chúa nhờ vả, hộ tống A Kiều vào Bắc Khương.
Công chúa Lưu Nghĩa là Kế hậu của Hoàng đế Bắc Khương.
Công chúa và A Kiều sinh cùng năm, trước khi xuất giá, nàng ấy đã bầu bạn cùng A Kiều mấy ngày.
Những ngày đó, ngày nào nàng ấy cũng lấy nước mắt rửa mặt.
Người Khương ăn thịt uống máu người, nàng ấy vô cùng sợ hãi.
Thế nhưng nàng ấy không dám trái thánh mệnh.
Khoảng thời gian đó, chỉ có A Kiều ở bên cạnh nàng ấy.
Hoàng đế đã bói quẻ rằng: Công chúa lên phương bắc liên hôn, có thể bảo toàn bình an cho biên giới phía bắc của Đại Yến.
“Điều mà phụ hoàng không nói cho ta biết là, chuyện này sẽ phải trả giá bằng cái chết sớm của ta.”
Lưu Nghĩa cười khổ nói.
“Từ khi ta gả vào Bắc Khương, ngày nào cũng nằm mơ.”
“Ta mơ thấy người sinh một nhi tử, tên là Lưu Hòa Húc.”
“Ta còn mơ thấy Lưu Thiên tạo phản, phụ hoàng và mẫu hậu đều bị mị thuật làm cho ảo giác, tàn sát lẫn nhau mà chết.”
“Tháng trước, ta mơ thấy Lý Nghĩa Năng giết vào hoàng cung, Đại Yến vong.”
Từ khi công chúa gả về phương bắc, mỗi khi Hoàng đế bói toán đều sẽ ngất đi.
“Phụ hoàng của ta tinh thông thuật bói toán, nhưng lại không biết rằng thuật bói toán của ông ấy là do sự ra đời của ta mà có.”
“Ta đi rồi, cũng mang theo thuật bói toán vào trong những giấc mơ.”
“Đây là điều mà ông ấy không ngờ tới phải không.”
Đúng vậy, nếu không sao ông ấy lại nỡ lòng nào gả Lưu Nghĩa cho người Khương, lại sao có thể không tính ra được chuyện nhi tử mưu quyền soán vị?
Lưu Nghĩa gầy gò, hoàn toàn không có vẻ tròn trịa của một nữ tử vừa mới sinh xong.
A Kiều nhìn cũng thấy đau lòng.
“Công chúa, người không sao chứ?”
Khi ngước mắt lên, trong mắt Lưu Nghĩa lấp lánh lệ quang.
Nàng ấy mỉm cười nói:
“Gần đây trong mơ, ta đã mơ thấy cảnh mình qua đời.”
Trong vòng tay của Lưu Nghĩa, tiếng khóc của tiểu công chúa Bắc Khương lanh lảnh vang lên.
“Thế nhưng con bé, còn nhỏ như vậy đã sắp phải mất mẫu thân rồi.”
Hai hàng lệ từ trên gương mặt tươi cười của nàng ấy rơi xuống trán của tiểu công chúa.
Nước mắt của A Kiều không kìm được cũng chảy xuống theo.
“Ta phải giúp người thế nào đây?”
“Hoàng tẩu.”
Giọng mũi của Lưu Nghĩa rất nặng.
“Ta cầu xin người, hãy gả cho Hoàng đế Bắc Khương.”
A Kiều nhất thời không nói nên lời.
“Hoàng tẩu, người là mệnh đại cát, có thể củng cố giang sơn.”
“Nhưng phụ hoàng của ta có một bước đã không tính ra được. Nếu triều đình phụ bạc ngươi, non sông sẽ tan nát.”
“Triều Trần và Đại Yến đều là ví dụ đi trước.”
“Cho nên, Bắc Khương không dám phụ bạc người.”
“Nếu như ta không muốn thì sao?”
Lúc này, trên gương mặt đẫm lệ nhưng vẫn mỉm cười của Lưu Nghĩa đã không còn hơi thở.
Ngay trước mặt A Kiều, nàng ấy đã mỉm cười nơi chín suối.
Không có sự bảo hộ của vương thất Bắc Khương, không thể rời khỏi Bắc Khương, A Kiều và Lưu Hòa Húc sẽ bị nuốt sống ăn tươi.
A Kiều ôm lấy công chúa, lau đi giọt lệ cho nàng ấy.
“Ngươi… Đã sớm tính đến bước này rồi sao?”
Tang lễ của Lưu Nghĩa chỉ mới cử hành được vài ngày, lão hoàng đế Bắc Khương đã không thể chờ đợi được nữa sách phong cho A Kiều.
Nàng, đã trở thành tân Hoàng hậu của Bắc Khương.
Đêm nào ông ta cũng ngủ lại ở tẩm cung của A Kiều.
Ông ta rất thích bày trò.
Ví như lấy dải vải che mắt lại.
A Kiều cũng che mắt của lão hoàng đế lại.
Sau đó liền gọi a hoàn trong cung tên là Tùy Hỉ vào.
A hoàn này có dung mạo và dáng người có vài phần giống với A Kiều.
“Nếu ngươi sinh được con, ta sẽ coi như con đẻ của mình, ngươi sẽ làm vú nuôi.”
“Hoàng thượng không ngủ lại qua đêm, ông ấy sẽ không phát hiện ra đâu.”
Tùy Hỉ bịt mắt bò lên giường của A Kiều.
Thổi tắt nến đỏ, kéo rèm xuống.
Cách một bức tường, nàng vẫn có thể nghe thấy tiếng reo vui của Tùy Hỉ.
Sau chuyện đó, Tùy Hỉ nói với nàng, đừng nhìn lão hoàng đế tuổi đã cao, năng lực lại vô cùng mạnh.
Các sủng phi trong hậu cung của lão hoàng đế ai nấy đều trẻ trung khí thịnh.
Đúng là cần một người có năng lực mạnh.
Ngày hôm đó, ánh nến đã tắt, trong phòng tối đen như mực.
Lão hoàng đế và Tùy Hỉ đang hoan ái trên giường của A Kiều.
Còn nàng lại đi dạo ở ngoài cửa.
Ánh trăng rải đầy sân viện.
Trăng trên thảo nguyên, tròn hơn cả trăng ở Trung Nguyên.
Nàng lại vô thức bắt đầu nhớ quê hương.
Nhưng lại không biết ở quê hương còn có ai để thương nhớ.
Đột nhiên, trong ánh trăng có một người bước tới.
Nàng chưa kịp né tránh, đã đâm sầm vào lòng người đó.
“Là người?”
A Kiều sững sờ, ông ta cũng sững người.
Tiếng hoan lạc của Tùy Hỉ vẫn vang lên không dứt.
Lão hoàng đế, lại đang đứng trước mặt A Kiều.
“Trẫm già rồi.”
Lão hoàng đế khẽ thở dài, bất lực biến mất vào trong màn đêm.
Kể từ ngày hôm đó, lão hoàng đế không bao giờ đến tẩm cung của A Kiều nữa.
Các sủng phi của lão hoàng đế thường xuyên lượn lờ trước mặt nàng.
Không chỉ ngang tàng, mà còn yêu kiều quyến rũ.
Nhìn dáng vẻ rạng rỡ của bọn họ.
A Kiều đã nhẫn nhịn không nói ra sự thật.
Không lâu sau, Tùy Hỉ mang thai…
Cùng lúc đó, lão hoàng đế băng hà.
Long Dương Thái tử kế vị.
Thứ mà hắn đồng thời kế thừa, còn có các cung phi của lão hoàng đế.
A Kiều lại trở thành Hoàng hậu của Long Dương hoàng đế.
Nàng viện cớ có thai, không thể thị tẩm.
Đó là vì nàng, cũng là vì Tùy Hỉ.
Nàng muốn cho đứa con của Tùy Hỉ một danh phận.
Long Dương hoàng đế vòng hai tay ôm lấy vòng eo thon gọn của A Kiều.
“Đúng là có hơi mập một chút rồi. Hoàng hậu cứ yên tâm dưỡng thai đi.”
Hắn vốn đã có một đám thị thiếp, lại thêm một nhóm do lão hoàng đế để lại, căn bản không thể lo xuể, cũng chẳng có thời gian để ý đến A Kiều.
A Kiều nhân cơ hội này đi điều tra về phụ thân của đứa bé trong bụng Tùy Hỉ.
Tùy Hỉ nói với nàng, sau gáy của nam nhân đó có một chỗ nhô lên.
Có thể là một nốt ruồi.
A Kiều càng nghĩ càng thấy không đúng.
Tập tục của vương thất người Khương là Thái tử sẽ kế thừa các cung phi của Hoàng đế.
Lão hoàng đế đã từ lâu không thể làm chuyện phòng the, ông ta sẽ sắp xếp ai để gieo rắc hạt giống của vương thất?
Sẽ là người ngoài sao? Cho dù phong tục đất nước có cởi mở đến đâu, cũng không đến mức đó chứ?
Nhưng dù sao nàng cũng không hiểu rõ về người Khương.
Nàng chỉ tìm kiếm những nam tử có nốt ruồi sau gáy trong phạm vi có thể của mình.
Tùy Hỉ thuận lợi sinh được một bé trai.
Nàng bế cậu bé đến trước mặt Long Dương hoàng đế.
“Đây là nhi tử của ta và tiên hoàng, cũng là đệ đệ của người.”
Long Dương hoàng đế một tay ôm lấy đứa trẻ, một tay ôm lấy A Kiều.
“Vất vả cho nàng rồi, A Kiều của ta.”
Nàng thuận thế vòng tay qua cổ hắn ta.
Ngón tay nàng khẽ lướt trên cổ của hắn ta.
“A Kiều… Nàng… Vừa mới sinh xong, trẫm sợ sẽ không tốt cho nàng.”
Đầu ngón tay của A Kiều ấn xuống chỗ nhô lên sau gáy hắn ta.
Nhưng trên mặt vẫn không hề biến sắc: “Hoàng thượng, hãy đặt cho nhi tử ta một cái tên đi.”
Long Dương hoàng đế gỡ tay nàng ra khỏi cổ mình.
Hắn ta dùng môi chạm vào dái tai nàng, thấp giọng nói:
“A Kiều, đó là nhi tử của chúng ta.”
Hắn ta cũng không che giấu nữa.
“Nàng đến từ Trung Nguyên, vậy hãy đặt tên cho nó là Bình Nguyên đi!”
Thấy hắn ta đang có hứng, A Kiều thừa thế nói: “Liên Ly cũng là nữ nhi của người phải không?”
Liên Ly là nữ nhi của cố Hoàng hậu Lưu Nghĩa.
Long Dương hoàng đế nhếch môi, nhìn chằm chằm vào nàng một lúc.
“Nàng đoán không sai, phụ hoàng đã sớm mất hứng thú với các nàng ấy rồi.”
“Nam nhân Bắc Khương chúng ta, coi trọng nhất là sức mạnh. Phụ hoàng của ta với thân phận là vua một nước, cũng bất đắc dĩ mới phải làm vậy.”
“Nàng hiểu chưa? A Kiều.”
A Kiều đương nhiên đã hiểu rõ.
Không chỉ Liên Ly, Bình Nguyên, mà các tiểu công chúa khác trong hậu cung, có lẽ đều là con của hắn ta.
Dưới gối của A Kiều, đang nuôi dưỡng Lưu Hòa Húc, còn có nữ nhi của Lưu Nghĩa là Liên Ly, và nhi tử của Tùy Hỉ là Bình Nguyên.
Long Dương hoàng đế thường xuyên đến tẩm điện của nàng, còn muốn ngủ lại qua đêm.
Ban đầu, nàng lấy cớ con nhỏ để từ chối.
Từ chối nhiều lần, Long Dương hoàng đế nổi giận.
Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói:
“Hoàng hậu, lẽ nào đã chán ghét trẫm rồi sao?”
Đôi mắt như dao găm xoáy vào A Kiều, hắn ta căm hận giẫm Lưu Hòa Húc xuống dưới chân, chuôi dao găm kề vào cổ họng cậu bé.
Kẻ man rợ, chuyện gì cũng dám làm!
Mắt thấy cổ của Lưu Hòa Húc rỉ máu.
Thiếu niên cắn chặt răng không một tiếng rên la.
A Kiều khóc ngã xuống đất.
“Bệ hạ, muốn giết muốn xẻ thịt, xin hãy trút lên thần thiếp.”
Long Dương hoàng đế dùng mũi dao nâng cằm nàng lên.
Lại dùng đầu lưỡi liếm mũi dao đó.
Trên đó có máu của Lưu Hòa Húc, còn có nước mắt của A Kiều.
Hắn ta cười một cách quái dị, kẽ răng còn dính máu.
“A Kiều, nàng biết đấy, trẫm sẽ không bao giờ đối địch với nàng.”
“Cũng sẽ không giống như tên hoàng đế ngu xuẩn của Đại Yến lạnh nhạt với nàng.”
“Nhưng, đối với nó…” Long Dương hoàng đế chỉ vào Lưu Hòa Húc: “Nhi tử của tên hoàng đế ngu xuẩn đó, thì không chắc đâu!”
“Thần thiếp… Tuân theo sự sắp đặt của Bệ hạ.”
A Kiều ngoan ngoãn chịu thua, trong lòng lại đang tính toán một kế sách khác.