Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi hồi cung, A Kiều như biến thành một người khác.
Nàng cho trang hoàng lại cung điện vốn trang nhã thành một nơi sặc sỡ hoa lá.
Nàng cởi bỏ phượng quan hà bí, vẽ lên một lớp trang điểm phô trương, mặc vào những bộ y phục lụa mỏng nhẹ, khiến cả người trông vô cùng phù phiếm.
Các thị vệ trong cung nhìn thấy nàng đều không kìm được nuốt nước bọt.
Nàng ngay lập tức gọi một thị vệ có ánh mắt rực lửa đến tẩm cung.
Nàng nửa nằm trên giường, buông xuống tấm rèm lụa đỏ nửa trong suốt.
Nhẹ nhàng vuốt ve nửa bắp chân đang ẩn hiện của mình.
“Hoàng thượng ngài ấy không thể làm chuyện phòng the nữa rồi, ngươi… Có muốn giúp bản cung không.”
Cổ họng của tên thị vệ kia run lên.
“Nương nương, thuộc hạ… Thuộc hạ…”
Nàng đã nghe quá nhiều tiếng cười quyến rũ của nữ tử Nam Man và Tùy Hỉ, nên biết phải cất giọng thế nào mới càng thêm mê hồn.
Nàng uốn éo cất lên một tiếng hừ nhẹ.
Tên thị vệ kia lại mất kiểm soát, mềm nhũn ngã xuống đất.
Nàng dùng mũi chân kéo rèm trướng ra.
“Đi đi, nghĩ kỹ rồi hãy đến tìm bản cung.”
Tên thị vệ vừa bò vừa lăn ra khỏi tẩm cung của nàng.
A Kiều biết, từ nay về sau, trong cung sẽ xuất hiện hai bí mật công khai.
Một là Hoàng thượng không thể làm chuyện phòng the.
Hai là Hoàng hậu cần diện thủ.
Những chuyện này, sớm muộn gì cũng sẽ truyền đến tai Long Dương hoàng đế.
Nàng lặp lại chiêu cũ vài lần.
Trong tẩm cung của A Kiều ngày ngày có nam nhân ra vào.
Chuyện này phô trương đến mức cả cung đều biết.
Còn có các cung phi khác tìm đến nàng.
Vị cung phi đó lén lút nói với A Kiều, nàng ta có diện thủ rất được, có thể cùng nhau hưởng dụng.
A Kiều đương nhiên… Cung kính không bằng tuân mệnh rồi.
Nàng cuối cùng cũng đã đợi được đến ngày này.
Long Dương hoàng đế đùng đùng nổi giận xông vào tẩm cung của nàng.
Hắn ta một đao chém bay đầu một tên diện thủ trước giường của nàng.
Cái đầu lăn đi mấy vòng, đôi mắt vẫn mở trừng trừng.
Đều là người Bắc Khương, là thần dân của hắn ta.
Hắn một tay giật xuống tấm rèm lụa đỏ của nàng, nghiến răng nghiến lợi.
“Tống A Kiều, ngươi không phải là muốn như vậy sao?”
Hắn tự mình cởi bỏ long bào.
Quấn lấy cơ thể của A Kiều.
Trên trán hắn ta lấm tấm những giọt mồ hôi to như hạt đậu.
A Kiều khẽ cười.
Hắn ta bị tiếng cười của A Kiều chọc giận, nhấc dao lên rồi lại đặt xuống.
Trước giang sơn, hắn ta không dám.
A Kiều biết rõ giới hạn của hắn ta, bất kể là về sinh lý hay tâm lý.
Nàng càng trở nên không kiêng nể gì hơn.
“Hoàng thượng, năng lực của các diện thủ của ta so với của người, một người trên trời, một người… Dưới đất…”
“Ha ha, thiên tử trên long ỷ, phu quân giả trên giường.”
Long Dương hoàng đế tức đến mức lồng ngực đập thình thịch.
“Trần A Kiều, ngươi muốn chết phải không?”
Sau đó, khí thế của hắn ta lại yếu đi.
“A Kiều, trẫm… Yêu nàng, mà nàng lại đối xử với trẫm như vậy. Thôi bỏ đi!”
Hắn ta thở dài một hơi, rồi bỏ đi.
Đến nước này hắn ta vẫn không nỡ giết A Kiều.
A Kiều vô cùng thất vọng.
Hắn ta không giết A Kiều, hắn ta đi giết diện thủ của nàng.
Hắn ta không có việc gì làm liền canh giữ ở tẩm điện của A Kiều, thấy một người liền giết một người.
Đã không còn nam nhân nào dám vào tẩm điện của A Kiều nữa!
Tâm tư của Long Dương hoàng đế đều dồn cả vào chuyện này.
Đối với chính vụ cũng trở nên lơ là.
Lúc này, một tin tức được ra roi thúc ngựa đưa đến trong cung, cả hoàng cung rơi vào căng thẳng.
Nhưng đối với A Kiều mà nói, đó là một tin tốt.
Năm thành mà người Khương cướp đi từ Trung Nguyên đã thất thủ.
Thủ lĩnh của Trung Nguyên là Lý Nghĩa Năng đã đào một cái hố tội nhân khổng lồ.
Hắn chôn sống toàn bộ binh lính Khương đóng quân tại năm thành đó, thi cốt làm phân bón.
Nơi đó mà trồng cây bạch dương phòng hộ biên giới, chắc chắn sẽ rất tươi tốt!
Long Dương hoàng đế tức giận đùng đùng từ tẩm cung của nàng đi vào triều đình.
Các vị đại thần qua lại trong cung ai nấy đều bày ra sắc mặt vội vã.
Binh lính Khương đều xuất thân từ dân chúng, cả nước đều đau thương.
Còn A Kiều, lại thảnh thơi sáng tác một bài hát tên là 《Ly Ly Ca》.
Xa cách Trung Nguyên ta ơi, nhớ thương biết bao.
Giặc Khương không địch lại ta, bại về phương bắc hề.
…
A Kiều cho các ca nữ trong cung thay phiên nhau ngày đêm ca hát.
Lời ca hoa mỹ xa hoa vang vọng trên không trung của cung Xuân Hoa.
Vô cùng phô trương.
Quần thần đều liếc mắt nhìn.
Tiếng vó ngựa loạn xạ xông vào cửa cung, các tướng lĩnh không thể nhịn được nữa, cùng nhau dâng sớ xin Long Dương hoàng đế xử tử nàng.
Bọn họ nói: A Kiều là yêu hậu.
Bởi vì tiếng nhạc vong quốc của nàng đã làm loạn quân tâm.
Thực ra, A Kiều biết.
Quân Khương liên tiếp thất bại, trong nước Khương một mảnh hoảng loạn, có người muốn tìm kẻ giơ đầu chịu báng.
Điều này vừa hay hợp ý nàng.
A Kiều đang định đi tìm Long Dương hoàng đế, để lại phô trương thêm một phen nữa.
Liên Ly im lặng không một tiếng động đến bên cạnh nàng.
Cô bé lúc thì là Liên Ly, lúc lại như biến thành một người khác.
Lần này, cô bé gọi A Kiều là A Kiều.
“A Kiều, chỉ cần hắn cho rằng hắn đã giết người, hắn sẽ không còn sống được bao lâu nữa.”
Cô bé nhắc nhở A Kiều:
“Đến lúc đó, người vẫn có thể sống.”
“Ta, có thể sống sao?”
Không đợi A Kiều hỏi, cô bé lập tức lại biến trở về dáng vẻ của A Ly nhỏ bé.
Hóa ra, thuật bói toán của Lưu Nghĩa đến đời Liên Ly, lại biến thành cách tính toán như vậy.
Những gì cô bé có thể nhìn thấy, còn xa hơn cả Lưu Nghĩa.
A Kiều dừng bước, lần đầu tiên có được khao khát muốn sống.
Nàng phải nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường.
Lý Nghĩa Năng dẫn quân tấn công vào đô thành của người Khương.
Lúc này, cách giao ước một năm của Lý Nghĩa Năng ngày trước, chỉ còn lại chưa đầy một tháng.
Mắt thấy sắp sửa phá thành, Long Dương hoàng đế hoảng loạn.
“A Kiều, chẳng phải ngươi có mệnh tốt có thể giữ nước sao?”
“Trẫm cũng đâu có phụ bạc ngươi!”
“Ngươi đối xử với trẫm như vậy, trẫm chưa từng phụ bạc ngươi mà!”
Hắn ta bất lực lay động thân thể của A Kiều, hoàn toàn không còn vẻ ngang tàng như trước.
“Bệ hạ, thần thiếp không muốn làm Hoàng hậu của người.”
“Người có thể để thần thiếp rời đi được không?”
Nàng nói rất bình tĩnh.
Nào ngờ, gò má hắn ta co giật, phẫn nộ nói:
“A Kiều, ngươi nói gì vậy? Ngươi đi rồi, Bắc Khương phải làm sao?”
“Cho dù Bắc Khương mất nước, ngươi cũng chỉ có thể là người tuẫn táng.”
A Kiều vẫn còn quá ngây thơ, hắn ta yêu nàng chỉ vì hắn ta yêu Bắc Khương nhiều hơn.
Bắc Khương chỉ chiến bại, chứ chưa hề mất nước.
Cho nên, dẫu cho các tướng lĩnh cùng dâng tấu sớ đòi xử tử A Kiều, hắn ta vẫn bảo vệ nàng.
Vị Hộ quốc lão tướng của Bắc Khương với mái đầu bạc trắng đã quay về, ông ấy đích thân xuất chiến, bày ra chiến lược thủ thành.
Ngày hôm đó, cổng thành kinh đô nước Khương mở toang.
Không một người lính nào canh giữ.
Quân đội Trung Nguyên đã công thành liên tiếp hơn mười ngày, vui mừng khôn xiết.
Đại quân tràn vào kinh thành.
Sau khi toàn quân tiến vào thành, bọn họ mới phát hiện trong đó có gian kế.
Những binh lính đi đầu đột nhiên cảm thấy dưới chân hẫng một khoảng, lập tức bị nuốt chửng vào lòng đất.
Binh lính phía sau chưa kịp quay lại, ngay sau đó, tất cả đều rơi vào mai phục.
Hộ quốc lão tướng đã sắp đặt cơ quan, quả là một chiêu “dụ quân vào hũ” tuyệt diệu!
Giữ được kinh thành, quét sạch đi âm u ngày cũ, người dân nước Khương lại một lần nữa lấy lại uy phong, mặt mày hớn hở mở tiệc mừng công.
A Kiều được mời ngồi ở ngôi hậu, “thưởng thức” cảnh người nước Khương xử trí thủ lĩnh địch quân.
Long Dương hoàng đế chuẩn bị dùng tên bắn chết kẻ đầu sỏ của địch, để vực dậy quân uy trước mặt ba quân.
Trong số những thủ lĩnh địch sắp bị xử bắn, Lý Nghĩa Năng với thân hình cao lớn trông đặc biệt nổi bật.
Hắn nhìn chằm chằm vào A Kiều trên ngôi hậu, mấp máy môi, nhưng không phát ra âm thanh.
Nàng đã đọc được khẩu hình của hắn.
Không chỉ có hắn, mà còn có cả nhi tử của A Kiều là Lưu Hòa Húc.
Lưu Hòa Húc để trần cánh tay, đầu ngẩng cao, khí khái sắt son.
Dáng vẻ tuổi trẻ hiếu thắng.
Khi Long Dương hoàng đế lấy cái chết của hắn ra để uy hiếp A Kiều, hắn cũng có dáng vẻ như vậy.
Long Dương hoàng đế đầu tiên nhắm mũi tên vào Lưu Hòa Húc.
Hắn ta cười khinh miệt:
“Hoàng hậu, trẫm muốn ăn thịt của tiểu nhi kia.”
“Ngươi có thể nướng cho trẫm được không?”
Long Dương hoàng đế hất cằm chỉ về phía giàn lửa ở xa hơn.
“Được.”
Nàng thướt tha bước xuống.
Sau lưng nàng, Long Dương hoàng đế phá lên cười ha hả.
Tiếng cười của tên bạo quân làm sống lưng nàng lạnh buốt, thế nhưng, lồng ngực nàng lại nóng như lửa đốt.
Bởi vì, tiến thêm một bước, không chỉ là ngọn lửa đang cháy hừng hực, mà còn là nhi tử của nàng.
Lưu Hòa Húc lạnh lùng liếc nhìn A Kiều một cái, rồi quay mặt đi chỗ khác.
“Vút!”
Cung tên rời dây.
Nàng đột ngột xoay người, ưỡn ngực đón lấy mũi tên kia.
A Kiều mỉm cười đối diện với Long Dương hoàng đế, rồi ngã thẳng về phía sau.
Trong khoảnh khắc, vết máu loang ra thấm đẫm mảnh đất dưới thân nàng.
Một đóa hoa máu khổng lồ cùng với tấm lụa đỏ nàng đang mặc càng làm nổi bật lẫn nhau.
Gần như cùng lúc, Long Dương hoàng đế và Lý Nghĩa Năng đồng thời bật ra tiếng gào thét thê lương.
“Hoàng hậu!”
“A Kiều!”
Nàng nhìn thấy dáng vẻ thất thần của kẻ đang ngồi trên ghế cao xa xa, bất giác mỉm cười từ tận đáy lòng.
“Chỉ cần hắn ta cho rằng đã giết được ngươi, thì hắn ta sắp đến ngày tận số rồi.”
Tiếng nói của Liên Ly lại một lần nữa vang lên bên tai A Kiều.
A Kiều nhắm nghiền hai mắt, bên tai vẫn còn văng vẳng âm thanh của pháp trường.
Tiếng vó ngựa dồn dập gõ xuống mặt đất, từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Đó là chiến mã của Trung Nguyên, chỉ cần nghe tiếng vó ngựa là A Kiều có thể nhận ra.
Trước đó, khi Lý Nghĩa Năng công thành, nàng đã đi qua mật đạo ra khỏi cổng thành một chuyến.
Truyền tin tức ra ngoài.
Lý Nghĩa Năng giả vờ không biết quân Khương có gian kế, dẫn đầu một toán quân đi vào “chiếc hũ” của người Khương.
Bây giờ nghe tiếng vó ngựa này, A Kiều tính toán thời gian, chắc chắn là đại quân viện binh đã đến.
Kẻ thực sự bị dụ vào bẫy, không phải là Lý Nghĩa Năng, mà chính là người Khương!
Nàng được nhẹ nhàng bế đến một góc an toàn.
Nàng cứ thế thuận theo cơn buồn ngủ của mình, chìm vào giấc ngủ say.
Khi mở mắt ra lần nữa,
Ráng chiều đã nhuộm đỏ cả bầu trời.
Lý Nghĩa Năng đứng trên ghế cao.
Mặt hắn đầy máu tươi, trên thanh kiếm nhuốm máu có treo một cái đầu người, thất khiếu chảy máu như suối.
Đó chính là Long Dương hoàng đế, hắn ta đã băng hà.
Lý Nghĩa Năng đang đối diện với ba quân hùng hồn nói.
“Chư vị hôm nay theo trẫm bình định Bắc Khương, chính là vì nước trừ hại.”
“Bắt đầu từ hôm nay, phía bắc Trung Nguyên không còn tai họa ngầm, thiên hạ thái bình!”
Ba quân hoan hô.
Vang trời tiếng hô vạn tuế.
Thấy nàng tỉnh lại, Lý Nghĩa Năng bước xuống ghế cao, đỡ nàng dậy.
Giúp nàng cởi bỏ chiếc nhuyễn giáp đẫm máu tươi.
Nhuyễn giáp được phơi khô rồi đập đi đập lại nhiều lần, cứng như sắt đá, tên bắn không thể xuyên thủng.
Mũi tên của Long Dương hoàng đế căn bản không thể làm nàng bị thương.
Còn về phần máu chảy ra từ người nàng, đó là máu gà đã được cho vào từ trước.
“A Kiều, chưa đầy một năm, ta đã đến đón nàng rồi.”
A Kiều mỉm cười gật đầu.
Tùy Hỉ, đại thù của ngươi đã được báo rồi!
Lý Nghĩa Năng đỡ A Kiều lên đài cao.
Hướng mặt về phía ba quân.
“Trẫm hôm nay phong Tống A Kiều làm hoàng hậu của trẫm.”
Triều đại mới vừa được dựng nên, thiên hạ thái bình.
Tống A Kiều lại một lần nữa bắt đầu cuộc đời làm hoàng hậu lần thứ tư của mình.