Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong khoảnh khắc đó, dường như tôi đã trở về với thời điểm ban đầu, khi tôi cố tình tìm mọi cách để "dính chặt" lấy cậu. Lục Tiêu càng không cho phép, tôi lại càng muốn ôm lấy vòng eo săn chắc của cậu, rồi còn hôn lên vết sẹo của cậu.
Sau khi đùa giỡn một hồi, ánh mắt Lục Tiêu bỗng trở nên thâm sâu và mang theo chút xâm lược. Không ổn rồi, hình như mình chơi hơi quá rồi.
Ngay giây tiếp theo, tầm nhìn của tôi liền trở nên quay cuồng. Tôi bị cậu nắm lấy cổ tay, rồi ấn vào tường. "Còn nghịch nữa không?"
Khuôn mặt tuấn tú của cậu phóng đại ngay trước mắt, quá gần. Mặt tôi lập tức đỏ bừng lên, sau đó liền vội vàng lắc đầu. Kế tiếp cậu bỗng nhiên cúi xuống, mũi cọ cọ vào mũi tôi, và giọng nói cũng khàn hẳn đi: "Nhắm mắt lại."
Tôi ngoan ngoãn nhắm mắt. Và rồi, môi tôi lập tức bị chặn lại. Nụ hôn đầu của tôi. Trong đầu tôi như có một màn pháo hoa rực rỡ bùng nổ. Nóng quá. Tôi bị hôn đến mức choáng váng.
Lục Tiêu buông cổ tay tôi ra. Tôi liền vô thức đưa tay sờ lên cơ bụng của cậu...
Sau buổi hẹn hò, Lục Tiêu đưa tôi về nhà. Tôi hỏi cậu: "Về vết sẹo đó, cậu có gì muốn nói với tôi không?"
Ánh mắt cậu chợt lóe lên, dáng vẻ như định nói rồi lại thôi, thấy thế tôi liền hôn cậu một cái. "Không sao đâu, thời gian còn dài, tôi có thể đợi đến ngày cậu muốn nói."
23
Lục Tiêu:
Từ nhỏ tôi đã biết con người là một sinh vật rất dơ bẩn. Đó là điều mà bố mẹ tôi đã dạy cho tôi.
Bố tôi thường đưa những người phụ nữ khác về nhà. Ngay trước mặt tôi và mẹ, ông ấy hôn hít họ, thậm chí còn không thèm đóng cửa phòng.
Mẹ tôi mắt đỏ hoe. Khi thấy tôi, bà liền kéo tôi, một đứa trẻ mới năm tuổi, vào phòng tắm, vừa chà xát người tôi vừa la hét: "Dơ bẩn, sao mày lại dơ bẩn thế này?"
Vào những lúc cảm xúc mất kiểm soát nhất, bà ấy đã dùng miếng cọ sắt trong bếp chà mạnh lên lưng tôi. Có một cái móc sắt đã găm vào da thịt tôi và tạo thành một vết cắt rất lớn.
Tôi thường không dễ khóc, vì từ nhỏ đến lớn tôi đã quen với đau đớn rồi. Nhưng hôm đó, tôi đã khóc. Đau quá. Mẹ tôi cũng khóc, bà ấy ôm mặt khóc nức nở. Máu cứ chảy, chảy mãi cho đến khi bố tôi "xong việc", và dì giúp việc không thể chịu đựng nổi nữa nên đã đưa tôi đến bệnh viện để tiêm phòng uốn ván.
Mặc dù vậy, mẹ tôi vẫn không ly hôn.
Nửa đêm, bà ấy thường ôm chặt lấy tôi rồi gào thét một cách điên dại: "Mẹ làm tất cả cũng là vì mày! Nếu không có mày, mẹ đã ly hôn từ lâu rồi! Nếu không phải vì sinh ra mày, tại sao ông ta lại ngoại tình trong lúc mẹ mang bầu chứ..."
Bàn tay bà ấy siết chặt lấy cổ tôi. Vào giây phút cuối cùng, bà ấy đã buông tay. Có lẽ tình mẫu tử đã thức tỉnh, bà ấy ôm lấy tôi và khóc lóc nói lời xin lỗi.
Tôi ho đến nôn mửa, suýt chút nữa là không thể sống nổi.
Bố tôi biết chuyện nhưng vẫn lạnh lùng nói: "Ly hôn hay không tùy cô."
Cuối cùng, khi tôi 10 tuổi, mẹ tôi đã không thể chịu đựng nổi nữa.
Bà ấy suy sụp hỏi tôi: "Nếu ly hôn, con sẽ đi theo mẹ chứ?" Nhưng ngay khi vừa hỏi xong, bà ấy lại nhìn tôi bằng ánh mắt ghê tởm: "Mày thật bẩn thỉu. Là con trai của gã đàn ông dơ bẩn nên mày cũng dơ bẩn như ông ta vậy!"
Câu nói đó đã kéo dài xuyên suốt tuổi thơ tôi, như một dấu ấn không bao giờ có thể phai mờ.
Tôi không thể kiểm soát được việc mình bắt đầu rửa tay một cách thường xuyên, bởi vì tôi rất dơ bẩn.
Người đầu tiên phát hiện ra sự bất thường của tôi là giáo viên. Cô ấy đã nói với bố tôi, nhưng ông ta không hề coi trọng.
Tôi lén lút đi trị liệu tâm lý, nhưng đó chỉ là một phòng khám tư nhân rất nhỏ, không được chính quy cho lắm. Có lẽ, người đó còn không thể được gọi là bác sĩ.
Người mặc áo blouse trắng đó sau khi nghe xong câu chuyện của tôi đã cười một cách tồi tệ, rồi hỏi: "Này, thằng nhóc, những người phụ nữ mà bố mày đưa về nhà, có đẹp không?"
Ngày hôm đó, tôi đã hiểu ra… Con người, ai cũng dơ bẩn.
Tôi đã luôn nghĩ như vậy, và vẫn luôn nhìn thế giới này bằng một ánh mắt u ám và chán đời.
Khuôn mặt tôi giống mẹ, rất đẹp. Khi lớn lên, nhiều người thích vẻ ngoài của tôi. Nhưng dù họ có thích vẻ ngoài này đến đâu thì chỉ cần hiểu một chút về tôi, bọn họ sẽ phát hiện ra rằng tôi rất dơ bẩn.
Sinh ra trong một gia đình dơ bẩn, nên sẽ không có một ai thích tôi.
Vì vậy, tôi đã trốn tránh tất cả mọi người.
Sinh nhật tuổi 18 của tôi là một ngày hết sức bình thường.
Hôm đó, sau giờ học lớp 11, trời đổ một cơn mưa nhỏ. Tôi nhìn thấy cô gái đó… Cô ấy cầm ô, ôm một chú mèo hoang ướt sũng vì mưa vào lòng, rồi nhẹ nhàng dỗ dành nó. Biểu cảm của cô thật dịu dàng, không hề bận tâm đến việc quần áo mình bị làm bẩn.
Khoảnh khắc đó, tôi chợt ghen tị với chú mèo trong vòng tay cô ấy. Nếu một kẻ dơ bẩn như tôi cũng có thể được đối xử dịu dàng như vậy... thì tốt biết mấy.
Tôi vô thức bước về phía cô ấy. Nhưng ngay lúc đó, những lời nói của mẹ lại vang vọng trong đầu tôi, bám víu lấy tôi như một con quỷ dữ: "Lục Tiêu, mày cũng dơ bẩn như bố mày, thế giới này sẽ không ai yêu mày đâu."
Tôi dừng bước và chỉ dám đứng từ xa nhìn cô ấy một cái. Cô ấy quá trong sạch. Trong sạch đến mức, tôi muốn khóc.
Tôi mang theo cảm giác tê dại trở về căn nhà trống rỗng.
Sau khi bố mẹ ly hôn, mẹ tôi đã rời khỏi nơi này vĩnh viễn. Còn bố tôi thì vài năm trước đã gặp tai nạn xe hơi rồi qua đời, để lại cho tôi một khoản tiền bồi thường và căn nhà này.
Tôi khẽ nói với bóng tối: "Nếu điều ước sinh nhật có thể thành hiện thực, tôi ước rằng tôi cũng muốn có người yêu thương mình."
Có lẽ ông trời đã nghe thấy điều ước của tôi. Khi lên lớp 12, lớp học được phân lại. Và tôi đã nghe thấy một giọng nói dễ thương của một cô gái vang lên ngay bên cạnh mình: "Chào cậu, làm quen nhé, tôi là bạn cùng bàn mới của cậu, tôi tên là Hạ Dao."
HẾT