Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1
Gia đình đứng trước bờ vực phá sản, tôi bị đưa đến Tần gia ngay trong đêm.
Kết quả là còn chưa vào cửa, tôi đã nghe thấy bên trong vọng tới tiếng gầm gừ:
“Lão già này quản lắm chuyện thật đấy! Có biết bây giờ là thời đại tự do hôn nhân không!?”
“Con mới hai mươi ba! Con sẽ không kết hôn với một người phụ nữ xa lạ lớn tuổi hơn mình đâu!”
“Con trai bố dù ra đường có bị xe đâm chết cũng không thể đồng ý với yêu cầu vô lí này được!”
“Bố nói gì cơ? Cô ta xinh đẹp? Sao bố lại thiển cận như vậy!?”
“Cô ta có đẹp đến mấy thì cũng có ích gì chứ! Người ở ngoài kia là cô ta đúng không?”
“Lúc đi ngang qua con có nghe thấy cô ta hỏi người khác bố mẹ đã chết chưa! Cái loại tư cách này… chó cũng không thèm cưới!”
Tôi ngây người tại chỗ.
Những lời anh ấy nói, hình như là đang nhắm đến tôi.
Khi bước xuống xe, tôi bị xe của người bán hàng rong bên đường làm bắn hết bùn lên người. Tôi vừa định mở miệng, thì người bán hàng rong kia đã nói tôi mù không chịu nhìn đường.
Tức quá tôi cãi nhau tại chỗ với hắn, cuối cùng người bán hàng rong hỏi tôi rằng bố mẹ đã chết chưa mà vô học thế.
Thế là tôi liền đáp lại một câu: “Bố mẹ anh mới chết ấy.”
Tần Khoát vừa mới đi ngang qua sau lưng tôi sao?
Vậy thì tai anh ấy chắc cũng điếc lắm rồi, chỉ nghe thấy tôi chửi người mà không nghe thấy người ta chửi tôi.
Trong nhà càng ngày càng ồn ào, loáng thoáng còn có tiếng đồ vật rơi xuống.
Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại. Cuộc hôn nhân này e là không thành rồi.
Nghe đồn Tần lão gia già rồi mới có con, cưng chiều đến mức vô pháp vô thiên đứa con độc nhất Tần Khoát này, vậy nên bình thường anh ta ra ngoài toàn nhìn người bằng lỗ mũi, huống hồ là loại chuyện lớn như liên hôn, cho dù ông ấy có thích tôi đến đâu, suy cho cùng cũng không thể quan trọng bằng con trai ruột.
Tôi thở dài, đành thôi vậy. Nhưng vì nể mặt, tôi thế nào cũng phải chào hỏi Tần lão gia một tiếng.
Đã đến rồi, thà nói rõ một lần hôm nay còn hơn.
Đặt hành lý ở ngoài cửa, tôi do dự một hồi rồi đẩy cửa ra.
“Lão già chết tiệt này, nếu bố còn ép con, con đâm đầu vào tường chết cho bố xem!”
Tần Khoát đối mặt với bức tường, ngẩng đầu lên với một khí thế quyết tâm đâm đầu tự tử.
Tôi cẩn thận vươn tay: “Kìa, anh không cần đến mức đâm đầu vào tường chết đâu, chúng ta hủy hôn là được rồi.”
Nhỡ đâu anh ấy thật sự đâm đầu chết, tôi còn phải gánh thêm một mạng người nữa.
Nghĩ đến đây, da đầu tôi không khỏi tê dại, cơ thể đột nhiên run lên.
Hai ánh mắt trong phòng đồng loạt đổ dồn vào tôi.
“Nhiễm Nhiễm, sao con đến sớm vậy?”
Tần lão gia với vẻ mặt kinh ngạc, nhìn đứa con trai đang phát điên bên cạnh, muốn nói rồi lại thôi.
“Nhiễm Nhiễm con cũng thấy rồi đấy, chuyện liên hôn này... ta và bố con đã bàn bạc xong rồi, nhưng…”
“Ôi!”
Tần lão gia vừa nói được một nửa, Tần Khoát bên kia đột nhiên ngã xuống đất. Anh ấy lại còn chống nửa người lên, đập đầu vào tường, nhìn thẳng về phía tôi.
“Để cô Nhan chê cười rồi. Mỗi khi đau đầu tôi thường sẽ đập vào tường để giảm bớt cơn đau. Nhưng cơ thể tôi không có bệnh tật gì đâu, nếu cô không tin thì chúng ta có thể đi khám sức khỏe tiền hôn nhân.”
Bố anh ấy: ?
Tôi: ?
2
Có lẽ là sự thoải mái tuyệt đối khi ở nhà mình.
Tần Khoát không hề cảm thấy xấu hổ, tự mình đứng dậy, quay đầu lại nở một nụ cười lịch thiệp.
“Mới sáng sớm mà cô Nhan đã đến đây rồi, cô có ngủ đủ giấc không? Có muốn ngủ bù một giấc ở nhà tôi không?”
Tôi: “...”
“Vừa rồi hình như nghe thấy cô Nhan ở ngoài quan tâm người khác. Cô Nhan thật là vừa xinh đẹp vừa lương thiện, bố nói xem có đúng không?”
Bố anh ấy: “...”
Nếu không phải vừa rồi ở ngoài cửa nghe thấy anh ấy nói gì, suýt chút nữa tôi đã bị lừa bởi cái mã đẹp đẽ này.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, không hổ là cậu ấm ngậm thìa vàng lớn lên. Thân hình khôi ngô cao lớn, lại còn có đôi mắt cún con, càng làm cho khí chất sắc bén lạnh lùng tăng thêm vài phần ngây ngô.
Tần Khoát chạm phải ánh mắt của tôi, mặt đỏ bừng lên, vội vàng dời tầm mắt đi.
Câu nói này của anh khiến tôi đột nhiên nhớ tới, trước khi vào cửa anh đã nói tôi vô học.
Nếu bây giờ Tần Khoát lịch sự chỉ là vì phép lịch sự cơ bản của anh, thì khi tôi hủy hôn với anh, cũng không phải không có đường lui để gả cho người khác.
Nhưng nếu anh đi khắp nơi trong giới mà nói tôi vô học, vậy thì thật sự sẽ làm hỏng danh tiếng của tôi, cắt đứt mọi đường lui của tôi.
Nghĩ đến sản nghiệp gia tộc đang lung lay sắp đổ… Tôi không nhịn được mà mở miệng, nhỏ giọng giải thích: “Không phải tôi hỏi người khác bố mẹ đã chết chưa, mà là người bán hàng rong kia mắng tôi như vậy trước.”
Tần Khoát hơi sững sờ.
Anh đột nhiên sốt ruột.
“Tôi không có nói xấu cô, cô Nhan, cô hiểu lầm rồi!”
Anh gãi đầu, nhìn về phía Tần lão gia, trong mắt hiện lên tia sáng.
Anh quay đầu lại hét lớn:
“Bố, sao hôm nay bố vẫn chưa chết? Khi nào thì giao lại gia nghiệp cho con?”
Rồi anh lại toe toét nhìn tôi cười:
“Tôi biết cô Nhan là có ý quan tâm người khác, ở nhà tôi cũng thường xuyên quan tâm bố tôi như vậy.”
... Đúng là thằng con hiếu thảo.