Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
22
Người mới tên là Tiểu Đoạn, làm việc rất nhanh nhẹn, mắt nhìn cũng rất tinh tường.
Cô ấy lén nói với tôi rằng gần đây công ty đã tuyển một lứa nhân viên mới, cô ấy là một trong số đó.
Tôi nghĩ, doanh nghiệp không còn tiếp nhận người khuyết tật nữa, nhưng vẫn tuyển nhân viên mới. Nào là tình hình ngành nghề căng thẳng, nào là doanh nghiệp phát triển khó khăn, đều là cái cớ.
Việc làm cho người khuyết tật vẫn luôn là một vấn đề nan giải của xã hội.
Về phía doanh nghiệp, với cùng mức lương và phúc lợi, đương nhiên họ sẽ ưu tiên "người bình thường".
Dù có chút tức giận, nhưng tôi cũng có thể hiểu.
Tiểu Đoạn vẫn đang trong thời gian thực tập, mỗi tuần cô ấy cần dành ra một ngày về công ty làm báo cáo thực tập.
Hôm đó, một mình tôi chăm sóc cậu chủ nhỏ, dọn dẹp xong ngẩng đầu lên thì thấy cậu chủ nhỏ đang ung dung nhìn tôi.
Cậu ta nói một câu vào màn hình hỗ trợ.
"Nếu cô muốn nói, tôi sẽ là một người lắng nghe tuyệt vời."
Tôi mỉm cười, giúp cậu ta chỉnh lại màn hình hỗ trợ, tiện thể dùng cồn lau đi lớp bụi bám trên đó.
Tôi im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn mở bàn phím lên.
"Tôi muốn tự mở công ty."
"Mở một công ty rộng cửa đón nhận những người khuyết tật."
Cậu chủ nhỏ cười, ánh mắt cậu ta nhìn tôi rất thân thiện, cậu ta nói: "Nhà họ Từ chúng tôi dù sao cũng là doanh nghiệp hàng đầu, tôi có thể cho cô vài lời khuyên."
23
Thực ra ý định thành lập công ty đã ấp ủ trong đầu tôi được hai năm rồi.
Tôi cũng không kỳ vọng quy mô sẽ lớn đến đâu, nhưng tôi hy vọng có thể cung cấp hỗ trợ việc làm cho nhiều người khuyết tật hơn.
Giống như chính quyền địa phương đã từng hỗ trợ chúng tôi vậy.
Cậu chủ nhỏ xem xong kế hoạch của tôi, cậu ta nhận xét: "Thực ra cô không nhất thiết phải bắt đầu từ một công ty, có thể bắt đầu từ một hộ kinh doanh cá thể, giống như mấy tiệm 'mát-xa người mù' ấy."
"Hành trình ngàn dặm bắt đầu từ một bước chân, tích tiểu thành đại mới có thể tiến bước vững vàng."
Tôi như được khai sáng, hóa ra điều tôi vẫn luôn sợ không phải là thành lập công ty, mà là sợ không thể ngay từ đầu đã giúp đỡ được nhiều người khuyết tật đến vậy.
Người ta không thể một miếng ăn thành mập, cũng không thể làm một lần là thành công.
Ngay cả công ty điều dưỡng cũng không phải ngay từ đầu đã có quy mô lớn như vậy.
Hóa ra tôi vẫn luôn bị mắc kẹt trong những suy nghĩ hạn hẹp.
Tôi không có khả năng ngay từ đầu đã giúp đỡ tất cả người khuyết tật, tôi cũng không nên mang tâm lý của một vị cứu tinh đi ban phát cho mọi người.
Tâm trạng nặng trĩu cuối cùng cũng nhẹ nhõm, cậu chủ nhỏ đúng là một người tốt.
Tôi không kìm được mà điên cuồng gõ chữ, cảm ơn cậu chủ nhỏ đã giúp tôi gỡ rối.
Cậu chủ nhỏ đỏ mặt, nói "Đừng gọi tôi là cậu chủ nhỏ nữa, gọi tôi là Thiên Tứ đi, chị A Á."
24
Ngày tôi rời nhà họ Từ, trời đổ mưa lớn.
Tiểu Đoạn đẩy cậu chủ nhỏ ra cửa tiễn tôi, cậu ta tặng tôi một món quà, là một thỏa thuận đeo máy trợ thính được ký dưới tên cậu ta.
Tôi có thể đeo loại máy trợ thính phù hợp với tình trạng khiếm thính của mình, và toàn bộ chi phí sẽ do Từ Thiên Tứ chi trả.
Cậu ta nói: "Đã sắp làm bà chủ nhỏ rồi, không thể tùy tiện chiến tranh lạnh với nhân viên được đâu nhé."
Tôi vui vẻ nhận lấy món quà chia tay này, vì tôi cũng hy vọng một ngày nào đó trong tương lai có thể nghe được giọng nói của cậu chủ nhỏ, nghe được giọng nói của tất cả những người đã giúp đỡ tôi.
Cuộc đời này của tôi so với người bình thường là không công bằng.
Nhưng so với những người cùng cảnh ngộ, lại là một điều may mắn.
Hết
Ngoại truyện 1
Tôi đã nghiên cứu những chính sách mới nhất, và với sự giúp đỡ của các cơ quan liên quan, tôi đã được vào một vườn ươm khởi nghiệp.
Hóa ra ở những nơi tôi không biết, vẫn còn rất nhiều chính sách hỗ trợ việc làm cho người khuyết tật.
Lĩnh vực kinh doanh chính của chúng tôi bao gồm: dịch vụ vệ sinh cơ bản, dịch vụ làm sạch chuyên nghiệp và các dịch vụ liên quan khác.
Điểm khác biệt so với các công ty vệ sinh gia đình khác là nhân viên của chúng tôi đều là người khuyết tật.
Theo gợi ý của cậu chủ nhỏ, tôi cũng đã đăng ký một tài khoản video, sử dụng truyền thông mới để mở rộng danh tiếng của công ty, đồng thời ra mắt các gói dịch vụ trực tuyến và thử nghiệm mô hình kinh doanh mới.
Thỉnh thoảng tôi và cậu chủ nhỏ cũng gặp nhau như những người bạn, tôi giúp cậu ta xem bản thảo, cậu ta giúp tôi xem xét việc quản lý.
Cuốn sách của cậu chủ nhỏ đã được ký hợp đồng xuất bản, nhưng cậu ta từ chối các buổi gặp mặt và ký tặng sách, cậu ta cần thêm thời gian để chấp nhận bản thân, tôi rất hiểu tâm trạng của cậu ta.
Tuy nhiên, lần này cậu chủ nhỏ đã mang đến một bản thảo mới.
Nam chính vốn là một thám tử tư, nhưng vì tai nạn mà bị liệt tứ chi, anh ta mất hết hy vọng vào cuộc sống nhưng lại gặp được một cô điều dưỡng câm điếc, dưới sự chăm sóc và giúp đỡ của cô, anh ta đã tìm lại được nhiệt huyết phá án, hai người phối hợp với nhau phá được nhiều vụ án kỳ lạ, trở thành cặp đôi thám tử nổi tiếng.
Tôi nhìn thiết lập nam nữ chính mà chết lặng, cậu chủ nhỏ lại cười đắc ý, "Câu chuyện về thám tử khuyết tật và cô điều dưỡng, nghe thôi đã thấy ngầu rồi."
Tôi ôm trán ngây người một lúc lâu, mới giơ ngón tay cái lên với cậu ta.
Cậu ta bây giờ ngày càng có sức sống hơn rồi.
Ngoại truyện 2
Năm thứ ba thành lập công ty, có 42 nhân viên, trong đó có 30 người khuyết tật.
Từ lĩnh vực kinh doanh ban đầu là vệ sinh, chúng tôi đã mở rộng sang dịch vụ sửa chữa điện nước, dịch vụ chăm sóc người già, dịch vụ tổ chức tiệc tại gia, gần đây đang xin cấp phép cho dự án chăm sóc y tế.
Và ngày càng có nhiều người khuyết tật thông qua tài khoản mạng xã hội của tôi để tham gia vào vườn ươm khởi nghiệp, bao gồm nhưng không giới hạn ở các quán cà phê, quán trà sữa, cửa hàng hoa, …
Tôi rất hài lòng với sự phát triển này, nhưng cũng ngày càng bận rộn hơn.
Các cuộc họp doanh nghiệp, các buổi đàm phán hợp tác, luôn khiến tôi bận tối mắt tối mũi. Cũng may nhờ có máy trợ thính mà cậu chủ nhỏ tài trợ, tôi đã nhanh chóng thích nghi với cuộc sống hiện tại. Nhưng tương ứng, cũng có thêm nhiều phiền não, nhiều khó khăn.
Nhưng tôi vẫn sắp xếp thời gian để tham dự buổi ký tặng sách đầu tiên của cậu chủ nhỏ. Cuốn sách về thám tử liệt và điều dưỡng câm điếc hợp tác phá án của cậu ta sau khi xuất bản đã nhận được nhiều lời khen ngợi, hoàn toàn mở ra danh tiếng cho cậu ta.
Sau đó, cậu ta công khai trên mạng xã hội rằng nhân vật trong sách được lấy nguyên mẫu từ chính mình, điều này càng gây ra một làn sóng dư luận lớn.
Và sau một thời gian dài đấu tranh tư tưởng, cậu ta quyết định tổ chức một buổi ký tặng sách, cũng coi như là một buổi gặp mặt người hâm mộ.
Cậu chủ nhỏ nói: "Xấu che tốt khoe mà, tôi tuy bị liệt nhưng nhan sắc vẫn còn đó, biết đâu lại thu hút được vài fan vì ngoại hình ấy chứ."
Tôi che miệng nín cười, cậu chủ nhỏ sau khi hòa giải với chính mình, cứ như được giải phóng bản tính vậy.