Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1
Đêm tân h//ôn.
Tôi và Thẩm Tứ Nhiên trừng mắt nhìn nhau.
"Đừng nhìn nữa, c//ởi tr//ói giúp em đi."
Thẩm Tứ Nhiên là người chịu thua trước, anh ta giơ hai tay bị tr//ói ra trước mặt tôi, chủ động lên tiếng.
Tôi nắm lấy cái nút th//ắt ch//ết trên cổ tay anh ta, mặt đầy cảnh giác:
"Em không định ch//ạy tr//ốn đấy chứ?"
Vốn dĩ hôm nay là đám cưới của tôi và anh trai anh ta, Thẩm Tri An.
Hai nhà chúng tôi là hôn nhân thương mại.
Hoàn toàn không có tình cảm gì, tất cả chỉ vì lợi ích.
Kết quả là cái tên Thẩm Tri An não yêu đương đó, thà từ bỏ gia sản chứ nhất quyết chạy tr//ốn khỏi h//ôn lễ này.
Đêm trước đám cưới, anh ta trèo qua cửa sổ, vội vàng bắt máy bay cao chạy xa bay cùng với "ánh trăng sáng" của mình.
Lúc biết tin, tôi đã có mặt ở lễ đường rồi.
Phía sau hậu trường h//ỗn l//oạn như một mớ bòng bong.
Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi.
Cảnh chú rể b//ỏ tr//ốn lại xảy ra với chính tôi.
Bố mẹ nhà họ Thẩm rất tử tế, họ bị//a ra lý do Thẩm Tri An đến muộn rồi l//ừa luôn Thẩm Tứ Nhiên vừa mới về nước lên sân khấu.
Tôi không từ chối.
H//ôn nhân thương mại thôi mà, cưới ai mà chẳng được.
Hai anh em họ có chiều cao và vóc dáng tương tự nhau.
Thẩm Tứ Nhiên mặc vest vào trông còn đẹp trai hơn cả ông anh kh//ốn n//ạn của mình.
Tôi vui vẻ chấp nhận ngay một cách thoải mái
Đến lúc làm lễ xong xuôi và vào phòng t//ân h//ôn, Thẩm Tứ Nhiên với bộ n//ão phản ứng chậm nửa nhịp mới đột nhiên nhận ra.
Không phải anh trai mình đến muộn.
Mà là thật sự b//ỏ tr//ốn rồi!!
Ngay khi anh ta vừa nhấc chân định bước đi, tôi đã giật ph//ắt cà vạt và tr//ói hai tay anh ta lại.
Thẩm Tứ Nhiên hồi ở nước ngoài làm du học sinh chắc ăn uống không được tốt lắm, nên bị tôi tr//ói mà chẳng có chút sức lực ph//ản kh//áng nào.
Chồng b//ỏ tr//ốn ngay trong ngày cưới, dù gì tôi cũng là cô chủ nhà họ Lâm.
Theo lời mẹ Thẩm, dù cho cả hai thằng con trai của bà có chạy hết, bà cũng sẽ cho tôi mượn chồng bà để làm đám cưới.
Tin tức chồng b//ỏ tr//ốn khỏi đám cưới mà truyền ra ngoài, thì cái mặt của một tiểu thư danh giá như tôi biết để vào đâu?
Tôi s//iết nhẹ cổ tay anh ta, ngầm ám chỉ mười tám năm học Taekwondo của tôi không phải để làm cảnh.
Còn dám chạy nữa, tôi đánh g//ãy x//ương luôn.
Thẩm Tứ Nhiên nhắm mắt lại, vẻ mặt bất lực như không còn gì để luyến tiếc, hoàn toàn buông xuôi.
"Em không chạy nữa.”
2
Ngay khoảnh khắc được c//ởi tr//ói.
Thẩm Tứ Nhiên đột nhiên biến sắc, nhấc m//ông lùi về phía sau.
Thấy tôi định nhích lại gần, anh ta liền bật dậy, vành tai đỏ lên một cách đáng ngờ.
Bàn tay tôi đang định s//ờ lên cơ ng//ực anh ta liền khựng lại giữa không trung.
Tôi ngơ ngác hỏi:
"Đến giờ rồi đó chồng ơi, chúng ta không đ//ộng ph//òng sao?"
Thẩm Tứ Nhiên sững người, đột nhiên trở nên nghiêm túc.
"Chị dâu, em là Thẩm Tứ Nhiên, không phải anh trai em."
Tôi nhìn anh ta, cảm thấy hơi khó hiểu, "Chị biết mà, chị có m//ù đâu, trông em trẻ hơn anh trai em nhiều."
Thẩm Tứ Nhiên hay Thẩm Tri An gì đó, chẳng phải đều là đối tượng liên hôn sao, chỉ cần bảo vệ được lợi ích gia tộc là đủ rồi.
Hơn nữa, trước mặt tôi một anh chàng đẹp trai cao 1m85, vai rộng eo thon, ng//ực n//ở mặt đẹp.
Nếu tôi mà không ngủ cùng thì quả là th//ất l//ễ quá rồi.
Gương mặt vừa mới ửng đỏ của Thẩm Tứ Nhiên bỗng chốc lạnh đi.
Anh ta cài lại từng chiếc cúc áo sơ mi đã cởi.
Rồi ôm một chiếc chăn bông từ bên cạnh tôi, căng mặt nói:
"Em chỉ thay anh trai thực hiện cuộc h//ôn nhân thương mại này thôi, ba năm sau chúng ta sẽ l//y h//ôn."
"Em bị b//ệnh sạch sẽ, chúng ta ngủ riêng."
"Đừng gọi em là chồng, em cũng sẽ không gọi chị là vợ. Chúng ta chỉ là đang diễn kịch cho người ngoài xem mà thôi."
Anh ta nói rất nghiêm túc.
Tôi ngẩn cả người.
Thẩm Tứ Nhiên siết chặt chiếc chăn trong tay, dường như không nỡ, liền cúi gập người 90 độ trước mặt tôi.
"Chị dâu, anh trai em làm vậy đúng là không phải, sau này chị có yêu cầu gì, em sẽ cố gắng hết sức thay anh ấy đáp ứng."
Phải công nhận là anh ta lịch sự hơn ông anh trai nhiều, xin lỗi mà cũng biết hành đại lễ.
Tôi vươn tay, gi//ật lấy chăn của anh ta, nhanh tay nhanh mắt s//ờ lên c//ơ ng//ực anh ta.
Thẩm Tứ Nhiên: "?"
Tôi chớp mắt, rất chân thành đưa ra yêu cầu của mình: "Chị muốn ng//ủ với em, là cái kiểu ng//ủ 'mặn mà' ấy."
Chẳng phải nói là yêu cầu nào cũng có thể đáp ứng sao?
Tôi nói tiếp: "Thế này đi, việc nào ra việc đó, em là thay anh trai em thực hiện h//ôn ước với chị, vậy thì lúc hai chúng ta 'làm việc' trên gi//ường, em cứ gọi chị là chị dâu, coi như là yêu cầu của chị, thay anh ta đáp ứng nhé?"
3
CPU của Thẩm Tứ Nhiên hình như bị cháy rồi.
Anh ta há hốc miệng, đồng tử giãn ra, ngây người nhìn tôi.
Tôi ghé sát lại gần.
Nhìn kỹ mới phát hiện.
Ngũ quan của Thẩm Tứ Nhiên tinh xảo hơn Thẩm Tri An không chỉ một bậc.
Làn da mịn màng có thể búng ra sữa, sống mũi cao thẳng, sắc môi vừa nhìn là biết thuộc tuýp người có lối sống điều độ, ăn uống thanh đạm.
Gia đình chúng tôi và nhà họ Thẩm đã quen biết từ đời ông bà.
Người một nhà không để của tốt chảy ra ngoài.
Từ nhỏ đã có dự định sau này sẽ liên hôn.
Tôi và hai anh em nhà họ Thẩm có thể coi là bạn thanh mai trúc mã.
Nhưng Thẩm Tứ Nhiên đã đi du học từ hồi cấp ba, chỉ về nhà vài lần vào dịp lễ Tết.
Thẩm Tri An ở nhà tiếp quản công ty, nên tôi và anh ta cũng dần liên lạc nhiều hơn.
Công bằng mà nói.
Thẩm Tri An trông cũng ưa nhìn, gia cảnh tốt, tính tình ôn hòa, lịch thiệp.
Lâu dần, tôi đã nảy sinh ảo giác rằng, có lẽ khi kết hôn với anh ta, tôi thật sự có thể trao đi tấm chân tình của mình.
Nhưng tôi không ngờ, anh ta lại bỏ trốn vào đêm trước ngày cưới.
Vứt bỏ tất cả, bất chấp thể diện gia đình, mặc kệ cô dâu là tôi đây chẳng hề hay biết.
Vô trách nhiệm, không có gan gánh vác.
Tôi đã tức giận trong ba giây.
Và cũng chỉ vỏn vẹn ba giây.
Tôi là con một trong nhà, từ nhỏ đã được bố mẹ nâng niu trong lòng bàn tay.
Chỉ cần mở miệng là có người đút cơm, chìa tay ra là có tài sản vô tận.
Một đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương thì chẳng thiếu thốn thứ gì.
Cớ gì phải đau lòng buồn bã vì một người đàn ông vốn đã mục nát, chỉ là đến bây giờ mới lộ ra thôi?
Khoảnh khắc Thẩm Tứ Nhiên được đưa đến.
Ba giây buồn bã đó lập tức tan biến.
Mất một cục bạc, lại nhặt được một thỏi vàng.
Tôi đã phải nghĩ đến những chuyện buồn nhất trên đời này, mới có thể nhịn cười trong lễ cưới.
Tôi tiến lại gần.
Vòng tay qua cổ Thẩm Tứ Nhiên, kéo anh ta cúi xuống.
"Đêm còn dài mà, chúng ta bắt đầu từ việc hôn môi trước nhé."
Vừa mới chu môi lên.
Miệng tôi đã bị anh ta giữ lấy, xoay sang một bên.
Cả người Thẩm Tứ Nhiên đỏ lựng như một con chim cút.
Đôi môi run lên bần bật:
"Chị dâu, chúng ta không thể làm vậy."
Nhìn bộ dạng này của anh ta, tôi cố tình trêu chọc.
"Nhưng chị dâu cứ muốn thế thì sao?"
Thẩm Tứ Nhiên sững sờ.
Tôi đột nhiên nhón chân, nhanh như chớp hôn chụt một cái lên khóe môi anh ta.
Mềm mại, thơm tho, ngọt ngào.
Đang định hôn thêm một cái nữa.
Thẩm Tứ Nhiên đột nhiên trợn tròn mắt, trợn ngược lên, rồi "rầm" một tiếng, ngã thẳng đơ xuống đất.
Tôi đứng hình: ?