Kế Hoạch Chinh Phục Anh Chồng Đầu Bếp Của Tôi - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Môi của Thẩm Tứ Nhiên rất dễ hôn.


Viền môi tròn trịa, cảm giác mềm ướt, giống như món thạch vị cam mà tôi yêu thích nhất.


Đang hôn say sưa.


Cổ tay đột nhiên bị kéo lại.


Thẩm Tứ Nhiên với đôi môi sưng mọng, thở hổn hển, quay mặt đi, vẻ mặt có chút xấu hổ.


"Chị dâu, học hôn hình như không cần phải sờ vào quần lót của em đâu nhỉ?"


Tôi từ từ cúi đầu.


Nhìn bàn tay của mình không biết từ lúc nào đã lần xuống dưới, "......Xin lỗi."


10


Để có thể tiếp tục “ăn sạch” anh ta.


Tôi lấy cớ học tập để mỗi tối trước khi đi ngủ đều tìm Thẩm Tứ Nhiên hôn nửa tiếng.


Thẩm Tứ Nhiên không phải là ngốc.


Mà là phản xạ chậm.


Mấy lần hôn đến mức nước bọt kéo thành sợi, Thẩm Tứ Nhiên đột nhiên mở mắt ra, hỏi tôi tại sao hôn nhân giả mà vẫn phải hôn nhau.


Cố nén cảm giác tụt hứng, tôi nhắm mắt chuyển chủ đề:


"Món cua xào cay tối nay anh làm ngon hơn lần trước đấy! Sao tài nấu nướng tiến bộ nhanh thế?"


Thẩm Tứ Nhiên với chỉ số thông minh lại trở về 0, hai mắt sáng lên, vẻ mặt phấn khích:


"Lần trước chắc là lúc cuối em đun nước sốt hơi lâu, lần này em đã canh thời gian chuẩn rồi."


"Đúng rồi, để em nói cho chị biết em làm thế nào nhé, đầu tiên là rửa sạch, sau đó lăn qua bột bắp, bắc chảo lên bếp rồi cho dầu vào phi thơm gừng, hành tỏi;  dầu nóng thì cho gừng thái lát, ớt khô, cua vào, chiên đến khi vàng giòn..."


Tôi vừa gật đầu cho có lệ, vừa sờ sờ cơ bụng anh ta.


Trong những khoảnh khắc say sưa thế này, chỉ cần tôi không sờ vào quần lót của anh ta, thì thường là anh ta sẽ không nhận ra.


Hậu quả của việc này là…


Mỗi khi Thẩm Tứ Nhiên đột nhiên có phản xạ trở lại.


Tôi lại phải khen món ăn của anh ta một lần.


Một tháng sau.


Hôn cũng sướng miệng rồi.


Ngực cũng đã bóp.


Cơ bụng cũng sờ đã rồi.


Trong đầu cũng tự dưng có thêm một cuốn thực đơn.


Không chỉ vậy.


Tôi cúi đầu, không thể tin được nhìn vào con số trên cân đã tăng thêm 10 cân*.


(10 cân ở Trung Quốc, tức là 5kg của Việt Nam)


Lại một lần nữa rơi vào trầm tư.


Mỗi lần đang hôn Thẩm Tứ Nhiên được nửa chừng, anh ta lại bắt đầu đọc vanh vách cái thực đơn chết tiệt của mình.


Hôn mệt rồi.


Đọc xong rồi.


Vừa hay cả hai cũng đói.


Bàn bạc một hồi, quyết định làm chút đồ ăn đêm.


Mười một, mười hai giờ, chính là thời điểm tuyệt vời để ăn đồ nướng.


Thẩm Tứ Nhiên chưa từng làm món này, nên lập tức hăng háii.


Anh ta nghiên cứu liên tục mấy chục ngày, cải tiến hương vị nhiều lần, mỗi lần lại phải kèm thêm hai chai nước ngọt nhỏ.


Bảo sao tháng này quan hệ với Thẩm Tứ Nhiên lại trở nên hòa hợp đến vậy.


Ai mà ngày nào cũng ăn uống vui vẻ với nhau mà không vui cho được.


Cửa đột nhiên bị mở ra.


Thẩm Tứ Nhiên lao vào ôm tôi vào lòng, hôn hai cái, ánh mắt sáng rực:


"Chị dâu, hôm nay em sẽ kể cho chị nghe cách làm món tôm sốt tỏi tối nay, à đúng rồi, còn cả món nướng tối nay nữa, em mua được con mực siêu to, lát nữa em làm mực nướng chảo gang cho chị ăn!"


Nhìn vào đường viền quai hàm vẫn sắc như dao gọt và những đường cơ bắp rõ nét của anh ta.


Một cơn tức giận vô cớ bỗng nhiên bốc lên.


Tôi vỗ vỗ tay anh ta, "Thả chị xuống."


Rồi chỉ vào cái cân trên sàn, "Em bước lên đi."


Thẩm Tứ Nhiên không hiểu gì, nhưng vẫn làm theo.


Không những không tăng cân, mà còn gầy đi ba cân.


Anh ta gãi đầu, "Ủa, sao lại gầy đi rồi, không lẽ ngày nào cũng ăn ít quá? Cũng không đúng, bữa nào em cũng ăn hai bát đầy mà."


"......"


"Em vừa nói đến đâu rồi nhỉ, à em định kể cho chị nghe cách làm món tôm sốt tỏi—"


Tôi mặt không biểu cảm bịt miệng anh ta lại, đẩy anh ta ra ngoài cửa.


"Hôm nay chị không muốn hôn, càng không muốn nghe thực đơn của em, càng không muốn ăn đồ nướng,  ngoan ngoãn về phòng em đi, cảm ơn."


11


Khổ sở chết đi sống lại giảm cân suốt cả tháng trời, mới giảm được một nửa số cân mới tăng.


Đói meo đói mốc tôi đi gõ cửa phòng Thẩm Tứ Nhiên.


Tôi mệt mõi bĩu môi, "Nhanh lên nhanh lên, cho chị hôn hai cái, đọc thực đơn của em, rồi nướng cho chị hai xiên mực."


Tôi vòng tay qua cổ, ghé sát vào môi anh ta.


Cảm giác có gì đó không đúng.


Trơn tuột.


Mở mắt ra.


Thẩm Tứ Nhiên cởi trần, lạnh lùng nhìn hành động của tôi.


Tôi lập tức phấn khích, "Sao anh không mặc áo?"


Lúc mới ở chung với Thẩm Tứ Nhiên, mỗi ngày sau khi tắm xong, anh ta đều mặc áo sơ mi cài cúc đến tận cổ và quần dài mới ra ngoài.


Sau đó khi thân hơn một chút, thỉnh thoảng cũng thấy anh ta mặc áo ba lỗ và quần đùi.


Duy chỉ có lần này, cởi trần, chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở phần thân dưới.


Gợi cảm chết đi được.


Tôi nuốt nước bọt, trong lòng có chút nôn nao, "Còn không hôn... còn không đọc thực đơn của em à?"


Thẩm Tứ Nhiên đưa tay ra, bịt thẳng miệng tôi lại.


Mùi sữa tắm bạc hà lập tức tràn ngập khoang mũi tôi.


"Đây là lần đầu tiên em mặc như thế này à?"


Giọng Thẩm Tứ Nhiên nhàn nhạt, khiến tôi nghe mà mơ màng.


Cả tháng này bận giảm cân, chẳng để ý gì đến Thẩm Tứ Nhiên.


Vừa phải đi làm vừa phải giảm cân, về nhà là gần như lăn ra ngủ.


Sao anh ta đột nhiên lại cởi mở thế này?


Chẳng lẽ...


Trong lòng vui như mở cờ.


Đã nói rồi mà, một người đàn ông trưởng thành sao có thể không có nhu cầu sinh lý được.


Tay vừa định vươn tới đến chiếc  khăn tắm của anh ta.


Vai đã bị giữ chặt, xoay 180 độ rồi bị đẩy ra ngoài, giọng nói lạnh lùng của Thẩm Tứ Nhiên vang lên từ trên đỉnh đầu.


"Không muốn hôn, cũng không muốn đọc thực đơn, càng không muốn nướng mực, ngoan ngoãn về phòng chị đi, cảm ơn."


Một tiếng "rầm".


Cửa đã bị đóng lại.


12


Miệng cũng không được hôn.


Trán lại nổi mụn.


Nội tiết lại rối loạn.


Đau đầu.


Gần đây lại có chuyện đau đầu hơn.


Cô bạn thân của tôi rơi vào lưới tình, gần đây  cả ngày đầu óc chỉ toàn là yêu đương.


Bỏ mặc cậu em trai ruột mới lên cấp hai của mình, điên cuồng chạy theo người đàn ông đó.


Sau một lần suýt nữa để em trai mình chết đói ở nhà.


Cô ấy vung tay một cái, gửi thẳng thằng bé đến trước mặt tôi.


"Giúp tớ cho em trai tớ ăn với, chỉ cần nó còn sống là được."


"Chị em tốt cuộc đời là một cánh đồng hoang, tớ phải dốc hết sức theo đuổi tình yêu, cậu nhất định sẽ ủng hộ tớ chứ?"


Đầu dây bên kia gió rít vù vù, loáng thoáng còn có cả giọng nói của đàn ông.


Tôi mạnh tay xoa xoa huyệt thái dương, trả lời qua loa, "Đúng đúng đúng, cuộc đời là cánh đồng hoang, với người trước cậu cũng nói thế."


"Bố mẹ tớ không có nhà, thời gian này em trai tớ nhờ cả vào cậu nhé, cậu nói gì cơ? Ở đây tín hiệu không tốt lắm, tớ cúp máy đây, lúc về tớ sẽ mang quà cho cậu!"


Một tiếng "tút".


Chưa kịp để tôi mở miệng.


Điện thoại đã bị cúp rồi.


Ngẩng đầu lên, trước mắt tôi xuất hiện một thiếu niên.


Chỉ thoáng nhìn, tôi sững người.


Cậu bé đeo cặp sách, rụt rè đứng ở góc tường, mái tóc đen dày, ngũ quan rõ nét, đôi mắt trong veo, sáng ngời.


Bình tĩnh lại một chút, tôi lên tiếng, "Giang Ngôn?"


Cậu thiếu niên ngẩng đầu, mím môi cười ngượng ngùng với tôi, "Chị Lâm, lâu rồi không gặp."


Lần cuối tôi gặp Giang Ngôn, cậu bé vẫn còn là một cậu nhóc mập mạp đầu đinh, nhiệt tình rủ tôi đi ném phân xuống ao bên cạnh.


Chớp mắt một cái, đã biến thành một thiếu niên tinh tế, khôi ngô tuấn tú.


Cho đến khi cậu bé giơ cổ tay lên, để lộ chiếc đồng hồ thông minh trẻ em.


Tôi mới thực sự cảm nhận được rằng năm nay cậu bé đã mười ba tuổi.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo