Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
16
Một bữa cơm.
Thẩm Tứ Nhiên ăn mà hồn bay phách lạc.
Thậm chí đang ăn giữa chừng, anh ta còn buông một câu bảo tôi ăn xong thì vứt bát vào bồn cầu cho nó tự xoay, rồi loạng choạng lao vào phòng ngủ.
Hình ảnh bồn cầu hiện lên trong đầu tôi, nhìn cái bát trong tay, tôi cũng lập tức cũng mất hết cả hứng ăn.
Lén lút lẻn đến cửa phòng anh ta.
Không biết anh ta đang gọi điện cho ai, giọng to đến mức không cần áp tai vào cửa cũng nghe thấy.
"Nhanh lên nhanh lên! Mau cử người liên hệ với truyền thông! Cứ nói anh trai tôi chết rồi!"
"Khoan đã, có gì đó không đúng! Tôi đang là anh trai tôi mà, cậu liên hệ với truyền thông nói Thẩm Tứ Nhiên chết rồi! Cái nhà này có nó thì không có tôi, có tôi thì không có nó!"
"Tôi thật sự chịu thua rồi, anh ta muốn đi thì đi muốn về thì về, đây là nhà của anh ta à! Tôi là con một!"
"Tôi không quan tâm! Chị dâu chính là vợ, vợ chính là chị dâu, chị dâu là định mệnh phải trở thành vợ!"
......Nghe như những lời nói mê sảng trong lúc tức giận.
Sau ngày hôm đó.
Chỉ số EQ âm của Thẩm Tứ Nhiên dường như đã được phóng tên lửa, tăng vọt.
Lúc ăn cơm, anh ta cố tình đặt cốc nước của mình sang phía tôi.
Đợi tôi vô tình uống nhầm, anh ta lập tức hùng hồn tuyên bố.
"Uống nước của em rồi, chị phải chịu trách nhiệm với em."
Màn hôn nhau thường lệ trước khi đọc thực đơn.
Hôn đến mức nước bọt kéo thành sợi, ánh mắt mơ màng, cũng không quên nói: "Chị phải chịu trách nhiệm với em."
Giữa lúc lấy hơi, tôi đẩy anh ta ra, dùng lời nói trước đây của anh ta để đáp trả:
"Chính em đã nói hôn nhau không cần chị chịu trách nhiệm mà ưm—"
Lời chưa nói xong, miệng đã bị chặn lại một cách thô bạo.
"Lí nhí cái gì thế, em hôn hôn hôn!"
Bàn tay đang lén lút sờ cơ bụng trượt xuống dưới cũng không bị ngăn cản.
Ngược lại, còn bị kéo xuống ấn ấn, rồi ân cần nói:
"Quần lót cũng có thể sờ."
"Nhưng chị phải chịu trách nhiệm với em."
Định nói cho anh ta biết sự thật, nhưng cứ nghẹn lại ở trong cổ họng.
Thực ra sau khi mẹ Thẩm gọi điện cho anh ta, bà cũng đã gọi cho tôi.
Thẩm Tri An trở về không phải để nối lại cuộc hôn nhân với tôi.
Dù anh ta có đồng ý, tôi cũng chưa chắc đã đồng ý.
Tôi lén nheo mắt nhìn Thẩm Tứ Nhiên đang kéo quần lót của mình xuống thấp hơn để tiện cho tôi sờ.
Người đàn ông muốn làm con một này càng không thể đồng ý.
Thẩm Tri An lúc đó bỏ đi vội vàng, không nói một lời với ai.
Bây giờ mới nhớ đến bố mẹ mình, và cả tôi, người đã bị bỏ lại ở lễ đường.
Lần này anh ta trở về, chỉ là muốn chân thành xin lỗi bố mẹ, tôi và cả những người đã bị bỏ lại ở lễ đường năm đó.
Một lời xin lỗi nhẹ bẫng, ngoài việc có thể làm cảm động chính anh ta ra, thì còn có thể làm cảm động ai nữa?
Lời xin lỗi không làm cảm động được.
Tiền thì có thể.
Tôi thật sự không ngờ Thẩm Tri An lại chuyển nhượng cổ phần của mình cho tôi.
Cũng không ngờ người thừa kế của một gia đình giàu có lại từ bỏ gia tộc, cùng "ánh trăng sáng" của mình cao chạy xa bay.
Nhưng mà, những chuyện đó thì có liên quan gì đến tôi?
Thẩm Tứ Nhiên chỉ nghe được rằng anh trai mình sắp về, hoàn toàn không nghe thấy về để làm gì.
"Vợ ơi, hình như chị sờ trúng 'ma hoàn' của em rồi."
Thẩm Tứ Nhiên ngẩng đầu, má đỏ bừng, cố tình ưỡn người về phía trước.
Tôi cúi đầu.
Nhìn chiếc quần lót tam giác của anh ta.
Vẫn là màu xám.
Người ta thường nói, lúc lớn thì thành que, lúc nhỏ thì thành cục.
Khá là "que".
Màn quyến rũ ngây ngô nhưng đầy nỗ lực của Thẩm Tứ Nhiên trong thời gian qua, tôi đều thấy hết.
Suy nghĩ một lúc, tôi vẫn quyết định phải nói cho anh ta biết sự thật về việc anh trai anh ta trở về.
"Thẩm Tứ Nhiên, anh trai em—"
Vừa mới mở lời, lòng bàn tay đã nóng rực.
Tôi hít một hơi lạnh, nhìn vào vị trí bàn tay của mình.
Thẩm Tứ Nhiên nắm tay tôi vừa xoa vừa chà ở đó, giọng điệu rất gấp gáp:
"Vợ đừng nói nữa, chỗ này cũng cho sờ! Không chỉ cho sờ! Mà còn cho dùng nữa!"
17
(Từ chương này nam nữ chính có sự thay đổi trong mối quan hệ nên mình sẽ đổi lại xưng hô là Anh- Em nhé)
Chỉ trong một đêm.
Tôi đã “ăn sạch sẽ” Thẩm Tứ Nhiên.
Sáng hôm sau thức dậy, bụng tôi đau ê ẩm.
Thẩm Tứ Nhiên sau khi được khai sáng, học cái gì cũng nhanh như chớp.
Nhìn vào tấm gương toàn thân trước mặt, trên đó có hai dấu tay to đùng, mặt gương còn có vài vết tích khác.
Tôi không nhịn được mà đỏ mặt.
Tiếng gọi "vợ" và "chị dâu" của Thẩm Tứ Nhiên dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.
Không dám nhìn kỹ những nơi khác trong phòng.
Vội vàng mặc quần áo dậy.
Đi ra đến cửa.
Thẩm Tứ Nhiên đã làm xong bữa sáng.
Ngồi vào bàn ăn.
Thẩm Tứ Nhiên nghiêng người, để lộ vết dâu tây trên cổ, nhìn tôi một cách nghiêm túc.
"Cái này em cũng phải chịu trách nhiệm."
"......"
"À còn nữa, hôm qua nhiều lần quá nên hơi sưng, cái đó em cũng phải chịu trách nhiệm."
Anh ta vừa nói vừa đứng dậy cởi quần.
Tôi: !
"Em chịu trách nhiệm!"
Thẩm Tứ Nhiên nói, anh ta muốn một danh phận đàng hoàng.
Không phải là Thẩm Tứ Nhiên đóng vai Thẩm Tri An.
Cũng không phải là Thẩm Tứ Nhiên cưới thay rồi thích chị dâu.
Mà là một cá thể độc lập, yêu Lâm Ngữ Hàm.
Chúng tôi đã tổ chức lại một đám cưới.
Những người trong giới vốn đã biết chuyện thì dĩ nhiên sẽ biết Thẩm Tứ Nhiên trước đây chỉ là “Chú rể thay thế tạm thời”.
Còn những người ngoài cuộc không biết chuyện thì chỉ có thể nắm được vài từ khóa.
Hai anh em nhà họ Thẩm.
Tôi kết hôn với anh trai.
Rồi lại cưới em trai.
“Tiểu thuyết chị dâu mở cửa” chiếu vào đời thực.
Trong một thời gian ngắn.
Bên ngoài lại xuất hiện thêm một lời đồn.
Ai cũng nói trong giới tiểu thư xuất hiện một nữ ma đầu dâm đãng.
Hai anh em nhà họ Thẩm bị cô ta thay phiên nhau "ăn" không biết chán.
Khi nhìn thấy tin tức này, tôi tức giận đến nỗi đá một phát vào Thẩm Tứ Nhiên đang miệt mài "cày cuốc" trên người mình.
Không đá nổi.
Chân đau đến mềm nhũn.
Tôi nghiến răng nghiến lợi:
"Xem chuyện tốt anh làm này! Người đóng giả anh trai là anh, người mang tiếng ma đầu dâm đãng là em!"
Thẩm Tứ Nhiên cười đến rung cả lồng ngực, vừa xin lỗi vừa ra sức.
"Vợ ơi anh sai rồi!"
Tôi còn muốn mắng thêm vài câu.
Nhưng những lời còn lại đều bị anh ta thúc cho vỡ vụn.
18
Ba năm sau.
Tôi và Thẩm Tứ Nhiên chuẩn bị chuyển đến một căn nhà lớn hơn.
Trong lúc dọn dẹp đồ đạc, tôi đột nhiên tìm thấy một tập tài liệu nhăn nhúm.
Mở ra xem.
Bốn chữ đen kịt hiện ra trước mắt——Thỏa thuận ly hôn.
Hình như là lúc Thẩm Tứ Nhiên giao kèo ba điều với tôi, tôi đã tiện tay nhờ trợ lý soạn một bản thỏa thuận ly hôn.
Không nhớ nó được gửi đến lúc nào nữa.
Trong lòng nổi lên một ý nghĩ xấu xa.
Đột nhiên muốn dọa Thẩm Tứ Nhiên một phen.
"Thẩm Tứ Nhiên."
Chú cún đang chuyên tâm dọn dẹp nồi niêu bát bát đĩa nghiêng đầu nhìn.
"Sao vậy vợ ơi?"
Tôi huơ huơ tờ giấy trong tay: "Ba năm rồi."
Thẩm Tứ Nhiên nheo mắt, khi nhìn rõ những chữ trên tài liệu.
Mặt anh ta trắng bệch.
"Thỏa thuận ly hôn? Chẳng phải chúng ta yêu nhau thật lòng sao?"
Tôi cố tình tỏ ra do dự, "Chẳng lẽ không phải thành phần hôn nhân thương mại lớn hơn sao?"
Một tiếng "choang".
Chiếc bát inox trong tay Thẩm Tứ Nhiên rơi vãi đầy sàn.
Hốc mắt lập tức đỏ hoe.
Anh ta sải bước lao về phía tôi:
"Lâm Ngữ Hàm, em đúng là đồ tồi tệ!"
"Hôn cũng hôn rồi! Sờ cũng sờ rồi! Anh sắp bị em ngủ đủ 365 tư thế rồi! Giờ em lại nói không chịu trách nhiệm nữa à?"
"Vậy những năm qua anh nấu cơm đều cho chó ăn à!"
"Ôi trời ơi! Anh không muốn sống nữa!"
Thẩm Tứ Nhiên gào lên rồi lao tới, một chân giẫm phải cây cán bột bị rơi trên sàn, hướng về phía ban công.
Tin tốt: ban công chỉ ở tầng hai.
Tin xấu: anh ta thật sự bay ra ngoài rồi.
19
Việc chuyển nhà tạm dừng.
Chuyển đến bệnh viện.
Thẩm Tứ Nhiên đau đến nhăn nhó mặt mày, la hét om sòm:
"Anh cầu xin ông trời cho vợ yêu anh nhiều hơn một chút thì trời không nghe, anh nói không muốn sống nữa thì trời nghe rõ mồn một!"
May mà ngã không nặng.
Gãy xương cẳng chân, cần phải ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian.
Vừa mới ngồi xuống.
Một khuôn mặt đã áp vào lòng bàn tay tôi.
Mắt Thẩm Tứ Nhiên chớp lia lịa như bật đèn flash.
Bị chớp mắt đến chóng cả mặt, "Nhắm mắt lại."
Thẩm Tứ Nhiên lẩm bẩm quay mặt đi, giọng nhỏ như muỗi kêu:
"Không ly hôn, vợ ơi không ly hôn đâu."
"Em vốn dĩ không định ly hôn với anh, chỉ là tìm thấy cái đó, định trêu anh một chút, ai ngờ anh phản ứng dữ dội như vậy."
"Em định chui vào lòng vợ giả vờ khóc, ai ngờ giẫm phải cây cán bột không phanh lại được, thế là—"
Anh ta tủi thân nhìn cái chân đang bị treo lơ lửng.
Lại nhìn tôi rồi bắt đầu chớp mắt.
Tôi: "Thật sự không ly hôn!"
Chú cún cuối cùng cũng hài lòng.
Chưa yên được một lúc.
Thẩm Tứ Nhiên lại ngồi dậy nhìn quanh, vành tai từ từ ửng hồng, ghé sát vào tai tôi thì thầm.
"Vợ ơi, tối nay em ở trên nhé, chân anh bị gãy rồi."
"......"
Không ai nói với tôi là trai tân trinh liệt sau khi “khai sáng” sẽ biến thành thế này cả!
Người đàn ông này trước đây chỉ hôn một cái thôi cũng có thể ngất.
Giờ trong đầu ngoài mấy thứ bậy bạ ra thì chẳng còn gì khác.
Đối diện với ánh mắt mong chờ của Thẩm Tứ Nhiên, tôi gật đầu, "Được thôi, tối nay anh đóng vai bệnh nhân què, em đóng vai bác sĩ lạnh lùng."
Nhưng chưa kịp nói.
Thực ra dù Thẩm Tứ Nhiên có được “khai sáng” hay không, tôi đều rất thích.