Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Anh có nhìn thấy đâu mà bôi?"
Anh đành ngượng ngùng buông tay xuống.
Tôi nhìn chằm chằm vào hàng mi không ngừng run rẩy của anh, khẽ hỏi: "Anh nói xem, nếu sau này Lưu Thao còn đến thì phải làm sao?"
Tần Nghị vẻ mặt nghiêm túc, bắt đầu suy nghĩ.
"Lát nữa tôi sẽ nói với bảo vệ, nghiêm cấm anh ta vào khu chung cư. Sau này cô ra ngoài nhớ mang theo đồ tự vệ, như bình xịt hơi cay và chuông báo động. Cảm thấy có gì không ổn thì lập tức báo cảnh sát, rồi gọi cho tôi."
"Nhưng em ở một mình vẫn sợ lắm, giá như có người ở bên cạnh, bảo vệ em thì tốt biết mấy." Tôi đáng thương cúi đầu, rồi lại ngẩng lên: "Hay là, anh làm bạn trai em nhé?"
Lời vừa nói ra, Tần Nghị lập tức sững sờ.
Vài giây sau, anh đột ngột đứng dậy.
Hai tay nắm chặt, làn da màu lúa mì đỏ ửng lên trông thấy, ánh mắt lấp lánh, giống như một đứa trẻ luống cuống.
Nhưng giây tiếp theo, anh dường như nghĩ đến điều gì đó, bờ vai đang căng cứng bỗng nhiên chùng xuống.
"Tôi không thể làm bạn trai cô được."
Anh quay lưng về phía tôi, giọng nói khô khốc.
"Tại sao không thể?"
Tôi không hiểu, tôi có thể cảm nhận được anh không phải hoàn toàn không có cảm giác với tôi.
"Anh phải cho em một lý do."
"Ở quê, tôi có một hôn ước từ bé."
12
Bố tôi là một người đàn ông ốm yếu, tay không thể xách, vai không thể vác, ngoài một khuôn mặt đẹp trai ra thì chẳng có gì.
Nhưng ông chính là dựa vào khuôn mặt đó để thu hút được người mẹ cần cù, đảm đang của tôi.
Sau khi cưới ông, mọi công việc nặng nhọc trong nhà đều do một mình mẹ tôi gánh vác.
Có lần mẹ tôi gánh hai gánh lúa, đi trên bờ ruộng nhỏ hẹp, không may trượt chân ngã xuống.
Cú ngã đó làm mẹ bị trẹo lưng, không thể đứng dậy được.
Tôi lúc đó tám tuổi, sợ hãi khóc oà lên, chạy khắp làng cầu xin mọi người giúp đỡ.
Cũng từ lúc đó, trong lòng tôi đã gieo một hạt mầm.
Chồng tương lai của tôi, nhất định phải là một người đàn ông khỏe mạnh và cường tráng.
13
Lời của Tần Nghị như một tia sét khổng lồ đánh vào đầu tôi, tôi mở to mắt nhìn anh chằm chằm.
"Vậy người có hôn ước với anh đâu? Sao không ở bên cạnh anh? Ở quê à?"
Tôi hỏi câu sau to hơn câu trước, đầu ngón tay bấm sâu vào da thịt mà không hề có cảm giác.
"Tôi..." Tần Nghị cụp mắt xuống, vẻ mặt bất định: "Tôi cũng không biết bây giờ cô ấy ở đâu."
Tôi nhạy bén nhận ra điểm mấu chốt, mạnh dạn đoán.
"Không phải là người ta không ưa anh, bỏ đi theo tình nhân rồi chứ?"
Tần Nghị im lặng không nói.
"Tần Nghị, anh ngốc à?"
Tôi chỉ muốn véo tai anh, véo cho anh tỉnh ra.
"Người ta đã không cần anh nữa, anh còn tha thiết chờ người ta quay về sao?"
Tần Nghị mím môi, không lên tiếng.
Tôi đột nhiên cảm thấy chua xót vô cùng.
Thì ra trong lòng anh luôn có một người, anh yêu cô ấy đến mức sẵn sàng làm mọi thứ vì cô ấy.
Chẳng trách không cho tôi lại gần, trong lòng chắc là chán ghét tôi lắm.
Tôi ngẩng đầu chớp mắt, cố nén nước mắt.
Quyết định buông tha cho chính mình, cũng buông tha cho anh.
"Thì ra anh đã có người mình thích, sao không nói sớm? Sau này em sẽ chú ý giữ khoảng cách, sẽ không đến làm phiền anh nữa."
14
Tôi không còn ngày ngày ngồi canh trước cửa nữa.
Cũng không còn vắt óc suy nghĩ làm sao để bắt chuyện.
Thậm chí còn cố tình tránh những khoảng thời gian có thể gặp Tần Nghị.
"Dư Điềm, tớ có một người bạn muốn làm quen với cậu."
Đồng nghiệp trước đây đã vài lần nhắc với tôi, cô ấy có một người bạn nam hứng thú với tôi, điều kiện của đối phương khá tốt.
Nhưng tôi vẫn không đồng ý.
Lần này tôi do dự một lúc, rồi gật đầu.
Người ta thường nói, cách nhanh nhất để quên một người là tìm một người mới.
Người đàn ông tên là Hạ Du Quân, thân hình gầy gò, ngũ quan đoan chính, còn là một tiến sĩ có gia cảnh tốt.
Dù ngoại hình không phải kiểu tôi thích, nhưng có lẽ sẽ có những trải nghiệm mới.
Sau khi cùng nhau ăn vài bữa, Hạ Du Quân nhất quyết đòi lái xe đưa tôi về nhà.
Dưới lầu chung cư, anh ta bảo tôi đợi một lát, rồi quay người lấy một bó hoa hồng từ cốp xe.
"Dư Điềm, anh rất thích em, làm bạn gái anh nhé."
Tôi sững người, có chút kinh ngạc trước lời tỏ tình của anh ta.
Trong mắt Hạ Du Quân có sự ngưỡng mộ đối với ngoại hình của tôi, và sự tự tin rằng mọi thứ xung quanh đều nằm trong tầm kiểm soát của anh ta.
Chỉ duy nhất, không có một chút lo lắng, bồn chồn hay e thẹn nào.
Anh ta đoán chắc tôi sẽ không từ chối.
Dù sao, với điều kiện của tôi—gia cảnh nghèo khó, công việc bình thường, ngoài ngoại hình nổi bật ra, dường như chẳng có gì đặc biệt để khoe.
Một người đàn ông ưu tú như anh ta theo đuổi tôi, tôi có lý do gì để không chấp nhận chứ?
Tôi vén lọn tóc bị gió thổi rối bên tai ra sau, cười nhận lấy bó hoa từ tay anh ta.
Nhưng...
"Xin lỗi, bây giờ em chưa thể cho anh câu trả lời chắc chắn được. Nhưng bó hoa này, rất đẹp."
Đối với những người đàn ông khá tự cao như vậy, những thứ quá dễ dàng có được lại thường không được trân trọng.
Quả nhiên, sau cơn kinh ngạc, trong mắt Hạ Du Quân ánh lên một tia ngạc nhiên và ý chí quyết tâm.
Anh ta cười một cách nhẹ nhàng: "Tất nhiên rồi, chúng ta còn rất nhiều thời gian để tìm hiểu sâu hơn, cũng mong sớm nhận được tin tốt từ em."
15
Lúc tôi ôm hoa đứng trước cửa nhà mình, cửa nhà bên cạnh mở ra từ bên trong.
Tôi khựng lại, vô thức nhìn sang.
Vai rộng eo thon, thân hình tam giác ngược quen thuộc.
Tần Nghị đứng cách tôi một mét, ánh mắt rơi trên người tôi.
Không biết anh đã đứng ngoài trời bao lâu, trên người toát ra một luồng khí lạnh lẽo.
Tôi đứng xa như vậy cũng có thể cảm nhận được.
Vô tình, tôi nhớ ra ban công nhà anh đối diện với đường lớn.
Từ trên nhìn xuống, có thể thấy rõ mọi chuyện xảy ra dưới lầu.
Tôi đoán, anh đã thấy hết màn "tình đầu ý hợp" của tôi sau khi xuống xe.
Trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác khoái trá tựa như trả thù.
Thấy chưa, không có anh, tôi vẫn có thể có lựa chọn tốt hơn.
Tôi hơi ngẩng đầu, dùng khóe mắt liếc nhìn anh.
Đã một tháng không gặp nhau.
Nhìn kỹ mới phát hiện, người vốn luôn gọn gàng, ngăn nắp, cằm lại có một lớp râu lún phún.
Anh dường như đã gầy đi, hốc mắt vốn đã sâu giờ càng lõm vào.
Tuy nhiên, điều khiến người ta nghiến răng là.
Vẻ ngoài suy sụp này của anh không những không khó coi, mà ngược lại còn mang một cảm giác của một người goá vợ lạnh lùng, vừa cô độc kiêu ngạo lại vừa bướng bỉnh.
Anh không nói gì, đôi mắt phượng dài hẹp không chớp nhìn tôi.
Đôi đồng tử sâu thẳm thoáng qua một tia ai oán, như thể tôi chính là người phụ nữ độc ác đã bỏ rơi anh.
Bị điên à.
Tôi lười để ý đến anh ta, thu lại ánh mắt, mở cửa vào nhà, đóng cửa.
Không đóng được.
Tay của Tần Nghị đặt trên cánh cửa, mu bàn tay bị cửa kẹp cho hằn sâu một vết, cũng không chịu buông ra.
"Dư Điềm, nói với tôi một câu, được không?"