Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
56
Tôi được chăm sóc chu đáo.
Nụ hôn của Đoàn Kiệu nóng bỏng lại vội vàng rơi xuốn lông mày, đầu ngón tay, xương quai xanh của tôi.
Tôi nhanh chóng lạc lối trong một vùng u mê, chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại của Đoàn Kiệu.
“Đoàn Kiệu, Đoàn Kiệu…”
Tôi gọi bừa tên anh.
Đáp lại tôi là Đoàn Kiệu càng nhiệt tình hơn:
“Hiểu Hiểu, anh yêu em.”
Anh ấy nói.
……
Đoàn Kiệu trước nay vẫn luôn ngây thơ trong sáng, lần đầu nếm trải hương vị tình yêu, gần như bị mê hoặc đến mờ mịt.
Chỉ cần ở nhà, gần như mọi lúc mọi nơi đều dính lấy tôi.
Anh giống như muốn bù đắp cho sáu năm đã qua, ánh mắt không rời khỏi tôi dù chỉ một khắc.
Đoàn Kiệu thích cảm giác hôn, chỉ cần có cơ hội là bắt đầu hôn tôi, hôn rồi mọi chuyện sẽ không thể kiểm soát được nữa.
Anh gác lại tất cả công việc của công ty, hoàn toàn không quan tâm đến sự oán giận của Thẩm Vy.
Anh toàn tâm toàn ý ở nhà, câu nói “Em thích anh” của tôi hình như đã hoàn toàn mở ra chiếc hộp Pandora.
Đến cuối cùng, tôi thậm chí còn không dám đối diện với anh.
Chỉ cần chạm mắt, Đoàn Kiệu lại giống như nhận được tín hiệu gì đó, ngay lập tức tiến đến gần.
Miệng tôi sắp bị anh hôn nát mất rồi.
57
Cuối cùng, sau khi không thể nhịn được nữa, tôi tát anh một cái.
Đoàn Kiệu kiềm chế hơn chút, ít nhất đã cho tôi cơ hội được thở dốc.
Đám cưới của tôi và Đoàn Kiệu được định vào tháng sáu.
Ngày hôm đó thời tiết rất đẹp.
Tất cả mọi người đều đến.
Rất khó có người nào có được trải nghiệm như tôi.
Đầu tiên bị nhận là thiên kim giả, đuổi ra khỏi nhà, giờ lại được nhận là thiên kim thật.
Tôi đón nhận những lời chúc phúc chân thành nhiệt tình của mọi người, có chút đỏ mặt.
Thẩm Vi cũng dẫn chồng cô ấy đến.
Cô ấy cười nhìn tôi, tặng quà.
Tôi có chút áy náy: “Xin lỗi cô, tôi không kịp tham gia đám cưới của cô.”
Thẩm Vi lắc đầu, lặng lẽ đặt tay tôi lên bụng cô ấy:
“Không sao. Cô có thể tham gia tiệc sinh nhật của nó.”
Tôi vui mừng ngẩng đầu, được cô ấy dịu dàng xoa đầu:
“Khi nào cũng không muộn, Hiểu Hiểu, nếu cô bằng lòng, chúng ta có thể làm quen lại từ đầu.”
“Lâm Hiểu, chị tên là Thẩm Vi, em có bằng lòng làm bạn tốt của chị không?”
Tôi nở nụ cười, lau đi hàng nước mắt nơi khóe mắt: “Bằng lòng!”
Bố Lâm, mẹ Lâm cũng tới.
Bố Lâm vui mừng vỗ vai tôi.
Mẹ Lâm dịu dàng đưa hoa cưới cho tôi:
“Phải hạnh phúc nhé, con gái bảo bối của mẹ.”
Lúc trao nhẫn, tôi được Đoàn Kiệu vững vàng đỡ lấy cổ tay, ôm vào lòng:
“Anh sẽ mãi mãi yêu em.”
Tôi ôm lại anh: “Em cũng mãi mãi yêu anh.”
Thế giới này, em đến là vì anh.
Mà trong vạn người, anh là người hiểu em nhất.
Ngoại truyện (Nhật ký của Đoàn Kiệu)
1
Tôi ghét những gì phiền phức, người phiền phức, vật phiền phức.
Lâm Hiểu là cô gái phiền phức nhất mà tôi từng gặp.
Nhiệt độ nước phải là bốn mươi lăm độ mới vừa miệng cô ấy.
Món tráng miệng phải làm trong vòng hai tiếng vào buổi sáng.
Buổi sáng tôi phải phục vụ cô chủ Lâm Hiểu này ở trường.
Buổi tối còn phải tranh thủ đi làm thêm ở nhà hàng.
Tôi thực sự cảm thấy cô ấy rất phiền, những việc vặt vãnh này chiếm rất nhiều thời gian.
Bạn cùng bàn thấy tôi không vui, cậu ta cũng thích uống trà sữa ở quán đó, nguyện ý giúp tôi đi mua.
“Không cần.”
Tôi nói.
Cái cô Lâm đó cho dù có kén chọn, đỏng đảnh, nhưng tôi cũng không cần người khác giúp tôi san sẻ.
Tôi thực sự cảm thấy rất phiền phức.
Nhưng, kỳ lạ thay, tôi lại không muốn vứt bỏ những phiền phức này.
2
Bà nội quanh năm bệnh tật nằm liệt giường, mỗi ngày chỉ nghe tôi kể chuyện ở trường để giải khuây.
“Cô bé đó là người như thế nào vậy?”
Tôi im lặng, sau đó mới nhận ra.
Tần suất tôi nhắc đến Lâm Hiểu ngày càng nhiều.
“Là một cô tiểu thư, đỏng đảnh, tùy hứng, bá đạo.”
Bà nội nói thẳng: “Nhưng con dường như không ghét cô ấy.”
Tôi không nói gì.
Một lúc sau tôi cất lời:
“Cô ấy cũng rất đáng yêu.”
3
Khi bạn bè nghe tin tôi và Lâm Hiểu thường xuyên ở bên nhau, đến khuyên nhủ:
“Cậu đừng có ngốc, loại tiểu thư đó thích trêu chọc chúng ta để mua vui nhất.”
Tôi lắc đầu: “Cô ấy không giống vậy.”
Đám bạn khó hiểu: “Khác ở chỗ nào?”
Tôi nhìn chằm chằm vào bộ đồng phục của bạn:
“Năm nay trường phát cho chúng ta hai nghìn tệ tiền trợ cấp, là nhà Lâm Hiểu quyên góp đấy.”
Giọng của người bạn đó nhỏ đi một chút, nhưng vẫn phản bác:
“Thì sao, họ giàu có như vậy, những thứ này không đáng là gì cả.”
“Tiền của người giàu cũng không phải từ trên trời rơi xuống, trên thế giới có nhiều người giàu như vậy, nhưng chỉ có Lâm Hiểu nguyện ý quyên tiền cho trường.”
Tôi cúi đầu tiếp tục làm việc, lại lặp lại một lần:
“Cô ấy không giống những người khác.”
4
Bắt đầu từ khi nào, Lâm Hiểu đột nhiên không cần tôi nữa.
Tôi không cần rót nước cho cô ấy, cũng không cần đưa cô ấy về nhà.
Bạn cùng bàn chúc mừng tôi cuối cùng cũng thoát khỏi móng vuốt của ác ma.
Nhưng nhìn sắc mặt u uất của tôi, cậu ta cuối cùng cũng không dám vỗ tay.
Lại một lần nữa nhìn thấy Lâm Hiểu cùng người khác ăn cơm, tôi không nhịn được tìm đến cô ấy.
Tôi đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, là tôi làm không tốt chỗ nào, khiến cô ấy không vui.
Hay là gần đây cô ấy quá bận, mới quên tìm đến tôi.
Nhưng tôi không ngờ, tôi sẽ nghe được những lời như vậy. Nó giống như con dao nhọn được ngưng tụ từ băng giá trong mùa đông.
Hóa ra ngôn ngữ cũng có uy lực như vậy, lạnh lẽo và sắc bén đến thế.
“Mấy cô tiểu thư xinh đẹp các người đều giỏi đùa giỡn lòng người, hay chỉ có mình em là giỏi nhất?”
Buổi tối, bà nội lại hỏi về Lâm Hiểu.
Tôi nhếch môi:
“Không phải người cùng một thế giới, sau này bà đừng nhắc đến nữa.”
5
Đôi khi tôi hận mình vô dụng.
Rõ ràng đã nói không quan tâm đến Lâm Hiểu nữa, không chú ý đến cô ấy nữa, nhưng chỉ cần cô ấy xuất hiện, tim tôi giống như bị hỏng, không ngừng đập loạn xạ.
Tôi cảnh cáo bản thân, không thể tin Lâm Hiểu nữa, cô ấy rất giỏi nói những lời đường mật, vài câu nói có thể dỗ người ta quay mòng mòng.
Nhưng tôi vĩnh viễn không thể khống chế được bản thân, cuối cùng vẫn giống như một con chó mà chạy đến.
Gì mà ước hẹn năm năm, Lâm Hiểu quả nhiên không thèm để ý.
Hay là vì tôi quá yếu đuối?
Nếu tôi có thể ưu tú hơn một chút, nỗ lực hơn một chút, thì liệu có thể nhận được ánh mắt ban phát của Lâm Hiểu không?
6
Lần Lâm Hiểu thấy chết không cứu đó là giọt nước tràn ly của tôi.
Nỗi đau của tôi, sự giằng xé của tôi, dường như đều không liên quan gì đến cô ấy.
Thế là năm năm sau, cô ấy hỏi tôi có hận cô ấy không.
Tôi đương nhiên sẽ nói hận, hận cô ấy thấy chết không cứu, hận cô ấy máu lạnh vô tình, hận cô ấy làm ngơ.
Tôi hận năm năm, hận lâu như vậy, dựa vào sức mạnh này mới có thể không từ thủ đoạn leo lên từ tầng lớp thấp kém.
Tất cả mọi người, bao gồm cả cô ấy, đều cảm thấy tôi hận cô ấy vô cùng.
Chỉ có tôi mới biết, bản thân dù có che giấu thế nào, có tự thôi miên thế nào, thì cũng không thể che giấu được suy nghĩ thật sự sâu thẳm nhất.
Thật ra hận đi hận lại đến cuối cùng, những gì tôi canh cánh trong những năm này, chỉ là hận cô ấy không yêu tôi.
7
May mắn thay mọi chuyện đã qua.
Tôi, Đoàn Kiệu, một người không được vận mệnh ưu ái, thuở nhỏ nhà nghèo, lớn lên cha mẹ đều mất, dựa vào đôi tay và sức lực trên người mà khuân vác kiếm sống ở bến tàu, người nghèo khó và khổ đau cứ bám riết lấy nửa đời như tôi, cuối cùng lại có thể toại nguyện, ôm ánh trăng vào lòng.
Thẻ cơm cố ý đưa, tiền trợ cấp lén lút thành lập.
Balo nhét vào trong ngăn bàn, còn cả những cái vuốt ve đầy dịu dàng trước giường bệnh.
Trời cao hóa ra cũng không bạc đãi tôi, nguyện ý ban cho cuộc đời lầy lội đen tối của tôi một ánh sáng bình minh.
Tôi vô cùng thành kính đeo nhẫn kim cương cho cô ấy.
Từ nay về sau…
Gió dài nước chảy nâng vạn vật.
Cây khô cỏ úa gặp mùa xuân.
Thế giới của tôi từ nay về sau bốn mùa như xuân.