Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngoại truyện:
1.
Phượng Cung nương nương vì làm giấy tờ giả bị vạch trần, Thiên Chủ hạ lệnh giam trong đại lao thiên phủ nha năm trăm năm, sau đó bị biếm thành tả môn tướng của Nam Thiên Môn.
Hôm nay là ngày lần đầu tiên tiền nhiệm muôn tướng, nàng uy nghiêm vô cùng giơ trường thương mà đứng rất lâu, vẫn quyết định trộm xuống Quỷ giới chơi, đi làm cũng quá nhàm chán.
“Gia Nhi muội muội, tỉ tỉ tốt của muội khắc phục muôn vàn khó khăn, xa xôi vạn dặm tới thăm muội, mau mau ra chào nào!”
Chỉ thấy một cô nương mặc váy đỏ vô cùng xinh đẹp từ bên trong cánh cửa đi ra, tóc đen dài như thác nước, khuôn mặt không cần trang điểm cũng xinh đẹp vô cùng.
“Vì sao Gia Nhi muội muội lại càng trẻ đẹp thế này, sớm biết thế ta trang điểm cẩn thận rồi mới đến”
Nhân Gia Nhi tiến lên ôm lấy cánh tay nàng, thân mật nói cười, lại đi vào bên trong.
Hiện giờ, Quỷ giới này thay đổi rất nhiều.
Khắp nơi đều tràn ngập hoa đào, hoa hạnh, hoa lê, giữa nhuỵ hoa toát ra mùi hương ngọt lành, nếu ngửi kỹ một chút là đoán được, thật ra đây chính là linh lực mà Quỷ nương nương tản ra.
Tỉ muội cười nói một đường đi tới tẩm điện của Nhân Gia Nhi.
Hihi ha ha đẩy cửa mà vào, lại thấy một cảnh tượng ngạc nhiên.
Trong một bồn tắm thật lớn, nước chảy quay chảy lại, giống như bị vốc lên, lại tưới xuống, lại không nhìn thấy ai, tuy là thần quan tả môn tướng cũng không hiểu ra sao.
“Gia phu bêu xấu, còn phải thêm chút thời gian nữa mới có thể hiện hình.”
Cổ họng của Nhân Gia Nhi hắng lên một hồi, người trong nước mới để ý thấy, theo bản năng rối loạn muốn chạy trốn, bọt nước đạp từ bể tắm chạy đến bên kia, lại từ bên kia chạy đến bên này, đột nhiên bọt nước biến mất, trong bồn tắm trở nên yên lặng.
Tả môn tướng đang muốn bật cười, lại thấy Nhân Gia Nhi lui về phía sau, nàng đang định đi dỡ, lại phát hiện ra mình nghĩ nhiều rồi.
Tả môn tướng cảm thấy bản thân mình là đồ ngốc, bụm mặt lại nói với Nhân Gia Nhi một câu, “Sau này gặp lại”, rồi bay đi.
Mà bên này thì sao, lại thấy Nhân Gia Nhi tựa như đang bị một người ôm lấy hôn môi, thân thể hơi ngửa ra sau, sắc mặt đỏ ửng, thở dốc, chỉ là người nọ không có hình dáng, chỉ đơn giản nhìn tư thế này của Nhân Gia Nhi thì rất buồn cười.
Thật lâu sau, Nhân Gia Nhi mới khó khăn lắm mà nghiêm nghị trở lại, đánh người nọ một cái, oán trách nói, “Phượng Cung nương nương còn ở đây mà không biết tránh một chút, không biết xấu hổ.”
Hạc Linh trả lời: “Biết xấu hổ thì cũng muốn hôn nàng, vừa nhìn thấy nàng đã muốn hôn.”
2.
Lại qua hai trăm năm, Hạc Linh đã có hình người, chỉ là còn rất suy yếu,
Một cái bánh bao nhỏ nhỏ tròn tròn từ trên xích đu chạy xuống, nhào vào lòng ngực của Hạc Linh, kết quả hắn biến thành một trận khói nhẹ, bánh bao nhỏ ủ rũ cụp đuôi đi tìm mẹ để mách.
“Mẫu thân yêu quý của con, cha yêu quý của con bị con đâm tan rồi, nếu con lớn lên chút nữa, không biết có đâm chết ông ấy không?”
Nhân Gia Nhi đang nghiên cứu thư pháp, đứa con của mình chạy tới lo lắng nói là đâm chết cha, một giọt mực nước của nàng bay lên, chấm ở giữa trán của bánh bao nhỏ, nghiêng đầu nói:
“Ai bảo cha quá yếu chứ, nhưng mà con yên tâm đâm, đâm hỏng rồi thì mẹ đỡ cho con.”
Khói nhẹ vừa mới tiêu tán lúc này lại tụ lại, hình ảnh đẹp đẽ của Hạc Linh một tay bế bánh bao nhỏ lên đỉnh đầu, quay đầu lại liếc nhìn Nhân Gia Nhi một cái.
Đôi mắt đào hoa, ngay cả khi lườm người khác cũng mê người như thế, Nhân Gia Nhi nghĩ như thế.
Mấy trăm năm sau
Nhân gia nhi tới phố Cây Lê ăn điểm tâm buổi sáng, nơi này là một nơi nàng tìm ra, cũng giống với phố Cây Hoè, thích hợp là nơi sinh hoạt cho nhóm quỷ lang thang.
“Chào buổi sáng, Quỷ nương nương, bánh bao nhỏ đã lớn như vậy rồi, thật đáng yêu!”
“Quỷ nương nương ăn cái gì, hôm nay có bánh bao thuỷ tinh, bánh rán giòn, có nhân đậu ngọt…”
“Lang quân xinh đẹp nhà Quỷ nương nương hôm nay cũng đến ư, lâu lắm mới thấy một nhà ba người, hôm nay điểm tâm sáng miễn phí, ăn thoải mái đi.”
Ăn xong điểm tâm sáng, đi bộ một vòng thì trở về Diêm La Điện làm việc.
Mấy năm nay, thông báo tuyển dụng quỷ Hắc Bạch Vô Thường, nhóm quỷ sai cũng phải thi xong mới có thể nhậm chức, những chức vụ biên chế giống như Mạnh Bà lại càng phải tài đức vẹn toàn.
Mặt khác, còn thành lập một nhóm “Tiểu đội thanh trừ ác quỷ,” tất cả đều phải là quỷ có võ nghệ cao cường, thân thủ nhanh nhẹn, xuống tay ổn chuẩn tàn nhẫn.
Hiện giờ Minh Phủ đã trở thành “Công ty quỷ giới.”
3.
Rốt cuộc đã là cuối tuần, Nhân Gia Nhi khó có khi được ngủ nướng.
Hạc Linh dậy sớm, đang ngồi bên cửa sổ đọc sách.
Nhân Gia Nhi nửa ngồi nửa nằm, lười nhác dựa nghiêng trên đầu giường, nhẹ giọng gọi Hạc Linh tới.
Hôm nay Hạc Linh thay đổi một cái đai lưng, lại càng oai hùng thêm một chút.
Nhân Gia Nhi bảo Hạc Linh tới gần một chút, nâng cằm hắn lên, nhẹ nhàng hôn môi dưới, “Ngày hôm qua ta đã uống rượu.”
Lại hôn một chút.
“Ta còn chưa súc miệng.”
Lại hôn một chút.
Đang định nói một vài lời nói để khiến vị phu quân có thói quen ở sạch này cảm thấy ghê tởm, lại bị ép vào trong màn, lời nói trong miệng bị ngăn lại, khoảng một lúc lâu sau mới nhớ ra hôm nay đồng ý với bánh bao nhỏ đi thả diều.
Hai người vội vàng mặc quần áo mở cửa phòng, bánh bao nhỏ vẻ mặt tức giận giơ diều lên.
“Rốt cuộc, con chính là con rơi con rớt.”