Khi Sương Mù Tan - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1


Tôi là một kẻ ngh èo rớt mồng tơi.


Ngh èo đến mức nào ư?


Hồi đại học, mỗi tháng tôi chỉ có 200 tệ tiền sinh hoạt.


Nhờ vô số mẹo sinh tồn do cư dân mạng truyền dạy: mì gói, gia vị, và hai tệ một chai vitamin, tôi mới có thể sống sót qua ngày.


Cuộc sống khốn khổ đó đã kéo dài suốt hai năm.


Cho đến khi tôi gặp Tạ Hành.


Tôi bỗng chốc từ một kẻ ngh èo túng trở thành một người có tiền với thẻ ngân hàng quẹt không giới hạn.


Trong cuộc đời mình, người đầu tiên tôi biết ơn là mẹ tôi.


Người thứ hai chính là anh.


Mẹ tôi h y s inh cho tôi mà không đòi hỏi gì.


Tạ Hành chi trả cho tôi chỉ với một yêu cầu duy nhất… Đó là an phận.


Rõ ràng, điều này rất dễ thực hiện.


Anh kết hôn với tôi để chặn đ ào h oa xấu, còn tôi là người chỉ biết tiền.


Tuyệt đối sẽ không nảy sinh bất kỳ ý nghĩ không phải phép nào đối với anh.


Cuộc hôn nhân của chúng tôi ngay từ đầu chỉ là hữu danh vô thực.


Mỗi lần gặp mặt, ăn xong là ai về phòng nấy, hoàn toàn không có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào.


Anh rất hài lòng về tôi, tôi cũng rất hài lòng với số dư trong tài khoản của mình.


Tôi tưởng rằng chúng tôi sẽ luôn hòa hợp như vậy.


Nhưng bây giờ, một chuyện rất tệ đã xảy ra.


2


Có một bàn tay đặt trên eo tôi. Ngón tay thon dài, x ương khớp rõ ràng… Nhưng không phải tay tôi.


Da tôi trắng, dễ để lại d ấu v ết, chỉ cần dùng một chút sức là có thể để lại vết h ằn trên người tôi.


Ánh mắt tôi từ từ di chuyển từ eo lên.


Dấu vân tay, v ết h ôn…


Dần dần đi lên.


Trời ơi, sao anh ấy lại c ắn r ách cả d a tôi thế này!


Tôi ngửa đầu nhìn trần nhà, những ký ức lộn xộn của đêm qua bắt đầu t ấn c ông tôi.


Toàn là những nội dung không thể duyệt được.


Mơ hồ nhớ có người từng ghé vào tai tôi thì thầm: "Bảo bối ngoan lắm."


Quá tệ rồi, quá tệ rồi.


Tôi quay đầu nhìn người đàn ông đang ôm mình.


Trước đây, tôi từng thấy anh ngủ, lúc nào cũng nhíu mày chặt, ngủ không yên.


Hôm nay, lông mày anh giãn ra, khóe môi khẽ cong.


Có vẻ tâm trạng rất tốt, nhưng tâm trạng của tôi thì không hề tốt.


Vì người đàn ông này là người chồng hữu danh vô thực của tôi —


Tạ Hành.


À, bây giờ thì hữu danh hữu thực rồi.


3


Trước khi kết hôn với Tạ Hành, chúng tôi có ba điều khoản thỏa thuận.


Tôi chắn những ong bướm vây quanh anh, anh cho tôi tiền.


Là một người khác giới, rõ ràng tôi cũng nằm trong số "ong bướm" đó.


Cuộc hôn nhân của tôi lúc này đang đứng trên bờ vực.


May mắn thay, tối qua Tạ Hành uống s ay hơn tôi, biết đâu khi tỉnh dậy anh sẽ mất trí nhớ.


Nếu anh tỉnh dậy không thấy tôi, lầm tưởng là người khác.


Tôi cùng lắm chỉ bị mang tội làm việc không hiệu quả, bị ph ạt hai tháng lương coi như cảnh cáo.


Nếu bị anh phát hiện người đêm qua là tôi…


Nghĩ đến những điều đó tôi cảm thấy những tờ tiền màu hồng đang vẫy tay chào tạm biệt tôi.


Tôi liền giật mình.


Không thể! Tuyệt đối không thể!


Tôi cuống cuồng lăn lộn từ trên giường xuống.


Vừa chạm đất, chân tôi đã mềm nhũn, suýt ngã s ấp m ặt.


Bụng tôi căng tức, nhưng không còn nhiều thời gian, cứ chần chừ nữa anh tỉnh dậy là tiêu đời.


Tôi vơ vội quần áo của mình rồi vội vã rời khỏi khách sạn.


Bước vào thang máy, tôi thở phào nhẹ nhõm.


Tr ốn thoát thành công.


Trời ơi, Ch úa ơi, Ph ật T ổ ơi, lạy Ch úa vĩ đại, xin hãy phù hộ con, xin hãy để Tạ Hành quên hết chuyện tối qua đi.


Thiên linh linh địa linh linh, B ồ T át B ồ T át mau hiển linh.


Sau khi cầu khẩn khắp bốn phương thần linh, tôi xoa xoa cái bụng căng tức.


Haiz, lát nữa phải nhớ đi mua thuốc mới được.


4


Tôi đến quầy lễ tân khách sạn thuê một phòng trống, quần áo mới mua còn chưa kịp gửi đến, điện thoại của Tạ Hành đã gọi tới.


"Em đang ở đâu?"


Chỉ mới mười phút kể từ khi tôi rời khỏi phòng anh.


May quá, may quá, may mà tôi hành động nhanh.


Tôi giả vờ ngây thơ: "Em ở phòng bên cạnh anh, có chuyện gì vậy?"


Tạ Hành lạnh lùng nói: "Lăn qua đây."


Tôi cố gắng suy đoán ý anh, liệu đã phát hiện ra hay chưa.


Tôi khoác vội một chiếc áo khoác, lủi thủi đi qua.


Sau đó…


Cảnh tượng trước mắt có hơi khác so với tưởng tượng của tôi.


Tạ Hành ngồi trên ghế sofa, ngón tay khẽ gõ lên tay vịn.


Anh tùy tiện khoác một chiếc áo choàng ngủ, chiếc áo choàng lụa tơ tằm mềm mại ôm sát cơ thể, tôn lên vóc dáng của anh.


Tạ Hành không thắt chặt dây áo ngủ.


Cổ áo mở rộng, để lộ một mảng lớn cơ ngực săn chắc, cơ bụng cũng lộ ra một đoạn nhỏ.


Dấu răng, vết cào, và những vết đỏ do bị mút chi chít khắp nơi.


Sau đó bị quần áo che khuất.


Thật khó để không tưởng tượng cảnh tượng dưới lớp áo.


Ôi trời đất ơi, tôi ăn uống thật là tốt quá đi.


Khuôn mặt, vóc dáng của Tạ Hành, và cả…


Người mẫu nam cao cấp nhất cũng không sánh bằng!


Không đúng, không đúng, không đúng.


Tôi là vợ anh ấy mà!!


Tôi không thể tơ tưởng đến anh ấy!


Đàn ông và tiền, tôi vẫn sẽ chọn tiền.


Nhưng mà…


Nhìn một chút cũng không phạm pháp đúng không?


Ánh mắt tôi lướt lung tung, vô thức nuốt nước bọt.


Món ngon thế này, sao lại chỉ được ăn có một lần chứ.


Anh nửa cười nửa không: "Bà xã, nhìn đủ chưa?"


Tôi lẩm bẩm: "Muốn nhìn chỗ khác."


Anh nhướng mày: "Hả?"


"Muốn nhìn…"


Tôi giật mình, chợt tỉnh táo lại.


"Không đúng, em căn bản không muốn nhìn, tôi chỉ quan tâm anh có bị thương không thôi!"


"Đáng ghét thật, là ai đã làm bế bối ông xã của em ra nông nỗi này, có phải cô ta không?"


Tôi chỉ thẳng vào người phụ nữ khác trong phòng.


Đây cũng là điều tôi không ngờ tới trước khi đến.


Trong phòng Tạ Hành lại có thêm một người phụ nữ.


Hơn nữa người phụ nữ này trông quả thực như vừa được yêu chiều hết mực, cô ta quỳ gối trên thảm, dáng vẻ rã rời.


Hai má ửng hồng, mắt long lanh như nước mùa xuân.


Lúc này, cô ta ngẩng đầu lên, vô tình khoe chiếc cổ dài thon thả, cùng với những vết hôn trên cổ.


"Tổng giám đốc Tạ, phu nhân Tạ…"


Giọng cô ta yếu ớt, khiến ai nhìn cũng phải động lòng thương xót.


Lời chưa thốt, lệ đã tuôn.


Một giọt nước mắt trong suốt lăn dài từ khóe mắt.


Mỹ nhân rơi lệ, ai nhìn mà không đau lòng.


Tạ Hành thì không đau lòng.


Anh hoàn toàn không để ý đến mỹ nhân đang khóc, ánh mắt chăm chú nhìn tôi.


"Bà xã, em thấy sao?"


Tôi có thể thấy sao đây?


Tôi không nên ở trong xe, tôi nên ở dưới gầm xe.


Tôi cẩn thận trả lời: "Trong nhà còn phòng trống, để em bảo quản gia dọn dẹp nhé?"


Cộp—


Tạ Hành dùng sức gõ vào tay vịn ghế sofa.


Anh thả lỏng người, dựa vào lưng ghế, hơi nheo mắt ra hiệu cho tôi.


Chết rồi, sao anh lại tức giận thế này.


Tôi bước qua người đang nằm dưới đất, nhích từng chút một, nhích đến bên cạnh Tạ Hành.


Tôi tưởng anh định nói chuyện với tôi.


Không ngờ, anh vòng tay dài ôm lấy, tôi trực tiếp lao thẳng vào lòng anh.


Ôi, anh ấy có cơ ngực!


Muốn được dựa vào quá.


Không được, mình phải kiềm chế!


Tôi xoa xoa mũi, ngẩng đầu lên: "Ông xã?"


Bàn tay Tạ Hành đặt trên lưng tôi, vuốt ve hờ hững.


Khiến tôi cứng đờ không dám nhúc nhích.


Chết tiệt.


Sao lại giống như đang vỗ về con heo trước khi làm thịt nó vậy.


Phù phù phù, tôi vội xóa đi những suy nghĩ của mình, tôi không phải heo.


Anh véo cằm tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi.


Giọng Tạ Hành nhẹ nhàng, chậm rãi, giống hệt những lời thì thầm của tình nhân.


"Anh lại muốn hỏi, bà xã tối qua đã làm gì?"


Hả?

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo