Khi Sương Mù Tan - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tôi lại thở dài thườn thượt.


Tạ Hành cau mày: "Khám thai có vấn đề gì à?"


Tôi dựa vào lưng ghế, u ám nói: "Ông xã, em thấy người có vấn đề hình như là anh đó."


"Hả?"


"Anh nuôi con giúp người khác mà tích cực quá ha."


Nói xong câu này, bầu không khí trong xe đột ngột thay đổi.


Tôi cũng không biết thay đổi chỗ nào, nói chung là đã thay đổi.


Tạ Hành thong thả tháo đồng hồ đeo tay.


Vật kim loại rơi vào lớp da mềm mại, chỉ phát ra một tiếng động rất khẽ.


Tạ Hành chống một tay bên cạnh tôi, bao bọc tôi trong không gian nhỏ hẹp của ghế ngồi.


Tài xế tinh ý nâng tấm chắn trước và sau lên.


"Chồ, chồng…"


Tôi nhìn chằm chằm vào yết hầu gần trong gang tấc của anh, chợt nhớ đến tần số rung động của nó khi anh động tình trong đêm tối hôm đó.


Những cảnh tượng tình tứ tưởng chừng đã quên bỗng ùa về.


Tai tôi nóng bừng, vội quay mặt đi: "Có gì thì nói tử tế, đừng dựa gần như…"


Gần.


Tôi chưa nói hết câu đã ngỡ ngàng mở to mắt.


Tạ Hành giữ lấy gáy tôi, nụ hôn nhẹ nhàng áp xuống.


Lần trước say xỉn không tính.


Đây là nụ hôn đầu tiên khi tôi hoàn toàn tỉnh táo.


Tôi ngây người mặc cho anh muốn làm gì thì làm, một lát sau đã đỏ bừng cả mặt.


Tạ Hành hơi lùi lại: "Không phải nuôi bốn cậu sinh viên sao? Không biết hôn à?"


Tôi: "!!!"


Sao còn mang cả thái độ châm chọc nữa!


Tôi cứng miệng: "Em biết mà!"


Tôi lao tới hôn ngấu nghiến.


Tạ Hành giữ lấy gáy tôi: "Đừng vội, chúng ta cùng học."


Hả?


Cùng học?


Hóa ra anh cũng không biết à.


Tôi không chịu thua kém, ngẩng đầu ôm lấy eo anh.


Tôi nắm chặt vạt áo anh.


Đến nơi, môi tôi đã bị anh hôn đỏ bừng, đầu óc cũng bị hôn cho hỏng mất rồi.


Lạ thật.


Không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này.


Tôi nhìn anh.


Vẻ mặt Tạ Hành vẫn bình thường, dường như không có bất kỳ vấn đề gì.


Nếu bỏ qua vành tai đỏ ửng của anh.


Lần này tôi đường hoàng nhìn anh, bị tôi nhìn lâu quá, Tạ Hành ho khan một tiếng: "Muốn chơi ở đây hai ngày hay về nhà?"


Tôi nheo mắt: "Nếu chơi ở đây anh có đi cùng em không?"


Những ngón tay dài của anh luồn qua kẽ tay tôi, đan chặt mười ngón tay vào nhau.


Tôi chợt nhớ đến bài đăng tôi đã viết trước khi ra nước ngoài, trong phần trả lời của bình luận được nhiều lượt thích có nói, Tạ Hành thầm mến tôi.


Tạ Hành bất lực xoa đầu tôi: "Chẳng lẽ lại bỏ mặc người vợ đang mang thai một mình ở nước ngoài?"


Tôi thì thầm: "Đứa bé cũng không phải của anh mà."


Theo góc nhìn của anh thì đúng là vậy.


Tạ Hành, một người đàn ông đội mũ xanh rất hào phóng.


11


Lần này ở khách sạn, Tạ Hành chỉ thuê một phòng.


Phòng giường đôi.


Tôi nằm sấp trên giường nghịch điện thoại, còn Tạ Hành thì vào phòng tắm.


Tôi cố tình mở loa điện thoại thật to để át tiếng nước.


Nhưng càng không nghe rõ thì lại càng mơ hồ.


Tôi bịt tai, ép mình không nghĩ đến.


Càng cố gắng như vậy, đầu óc lại càng hỗn loạn.


Các video hài hước trên điện thoại chẳng lọt vào mắt, đầu óc tôi tràn ngập những suy nghĩ "màu hồng".


Đợi Tạ Hành tắm xong ra ngoài, tôi rúc mình trong chăn, chớp chớp mắt nhìn anh.


Anh khoác áo ngủ, những giọt nước chưa lau khô hoàn toàn từ sau tai chảy xuống, lướt qua ngực, cơ bụng, rồi biến mất vào nơi không nhìn thấy.


"Sao lại cuộn tròn như quả bóng vậy?"


Tôi lắp bắp nói: "Sợ anh làm gì em."


Cũng sợ bản thân không kiềm chế được.


Tạ Hành ngồi xuống mép giường, tiến lại gần tôi.


Anh cười hỏi: "Làm gì em cơ?"


Má tôi đỏ bừng: "Thì là, thì là… không nói được, không duyệt đâu."


Anh trầm ngâm.


Rồi, anh vội vàng giật phăng chiếc chăn của tôi.


Tôi: "!"


"Không, anh đừng!"


Tôi cứu chăn thất bại, bị anh kéo vào lòng.


Sữa tắm ở khách sạn có mùi cam, ngọt ngào.


Tạ Hành vừa tắm xong, toàn thân phảng phất mùi cam.


May mắn là anh không làm gì cả, mà chỉ đặt tôi nằm xuống, rồi nằm cạnh tôi.


Tôi gối đầu lên tay anh, nghe thấy tiếng tim anh đập gần ngay bên cạnh.


Tạ Hành khẽ vỗ đầu tôi, tắt đèn: "Mang thai rồi thì ngoan ngoãn một chút."


Căn phòng tối om.


Chỉ có ánh trăng xuyên qua lớp rèm cửa, mờ ảo chiếu vào.


Tôi nhích người, sau khi thích nghi với bóng tối đột ngột thì ngẩng đầu nhìn rõ khuôn mặt anh.


Tạ Hành cũng vừa hay cúi đầu xuống.


Giữa bốn mắt chạm nhau, trái tim trong lồng ngực tôi không nghe lời, đập loạn xạ.


Tôi vội vàng nhắm mắt lại.


"Ông xã ngủ ngon!"


Không ngủ ngon là có chuyện đó!


Tạ Hành khẽ "ừm", đáp lại tôi: "Ngủ ngon."


12


Tạ Hành nói sẽ ở nước ngoài chơi với tôi hai ngày.


Tháng tư ở Công viên Trung tâm, hoa anh đào như tuyết.


May mắn là ngày trong tuần, người không quá đông cũng không quá vắng.


Vài con sóc nhỏ thò đầu ra, vui đùa trên bãi cỏ phủ đầy những bông hoa tím nhỏ.


Tôi ngắm nhìn một lúc lâu, rồi lia máy chụp lia lịa vào chúng.


Tạ Hành cứ đứng một bên đợi tôi.


Từ xa vọng lại tiếng gảy đàn guitar, vừa lúc những chú sóc nhỏ leo lên cây, biến mất giữa tán hoa anh đào rực rỡ.


Tôi và Tạ Hành dõi theo tiếng nhạc.


Bên bờ sông, có người đang gảy cây guitar cũ kỹ, ngân nga một bài hát nhịp bốn.


Tiếng nhạc được micro khuếch đại, truyền đi rất xa.


Tôi dừng chân trước mặt anh ta, lắng nghe anh ta hát, giữa chừng hỏi Tạ Hành: "Anh ấy hát tiếng gì vậy?"


Tạ Hành lắc đầu: "Ngôn ngữ ít người dùng, anh không nghe ra."


Tôi ngồi trên bãi cỏ, một khúc nhạc kết thúc, tôi vỗ tay cho anh ta.


Đột nhiên tôi nhớ lại, nhiều năm trước, tôi và Tạ Hành cũng từng như vậy, nghe người khác hát.


Khi đó tôi vẫn còn học đại học, trong trường có quá nhiều người tài năng.


Sau hoàng hôn, trên bãi cỏ sân vận động, có người tự mang loa đến hát.


Tiếng hát lượn quanh sân vận động hết vòng này đến vòng khác.


Khán giả vây quanh anh ta ngồi thành vòng tròn, còn có dịch vụ yêu cầu bài hát nữa.


Hôm đó Tạ Hành đến trường có việc, làm xong đã đến giờ ăn.


Tôi tan học chạy vội đến căng tin thì tình cờ gặp anh.


Tôi dừng bước chào hỏi: "Anh Tạ cũng ở trường sao."

 Mối quan hệ của hai chúng tôi khi đó rất thuần khiết.

Còn thuần khiết hơn bây giờ một chút.


Anh là người tài trợ, còn tôi là sinh viên nghèo được anh tài trợ.


Tôi rất biết ơn anh.


Tạ Hành nhìn thấy tôi, nói gì đó với người thầy đưa tiễn anh, rồi thầy gật đầu rời đi.


Tôi chạy lon ton đến trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh: "Có muốn cùng ăn bữa cơm không? Em vừa nhận được học bổng."


Anh nói: "Được."


Anh cũng tốt nghiệp trường chúng tôi, không lạ gì ngôi trường này.


Tôi hỏi anh muốn ăn gì, anh nói món gà hầm bao tử heo.


Mắt tôi sáng rực: "Em cũng thích món gà hầm bao tử heo ở căn tin số một, ông chủ ở đó siêu tốt bụng luôn!"


Tạ Hành nghiêng đầu, ánh mắt rất dịu dàng: "Xem ra khẩu vị của chúng ta giống nhau."


Khi đó cũng là cuối xuân, ăn xong trời còn vương chút hoàng hôn.


Tạ Hành có vẻ không có ý định rời đi, tôi rất biết ý: "Có muốn đi dạo quanh trường không?"


Chúng tôi đi từ con đường nhỏ ít người qua lại phía sau căn tin số một, đi mãi đến sân vận động.


Bên cạnh sân vận động của trường cũng trồng cây anh đào, nhưng là màu hồng.


Trong nước và ngoài nước, thời gian hoa anh đào nở ở hai thành phố có sự trùng lặp ngắn ngủi.


Vào tháng tư, gió đêm và gió sớm lần lượt thổi qua.


Thổi những cánh anh đào hồng rơi trên vai Lương Lộ tuổi hai mươi, còn những bông hoa trắng thì phủ đầy đầu Lương Lộ tuổi hai mươi lăm.


Cả hai lần đều có Tạ Hành ở bên cạnh.


Đêm đó, cậu bạn hát trên sân vận động là một fan anime, dùng giọng ngọt ngào hát bài "Koi Suru Circulation" (Vòng lặp tình yêu).


Tôi và Tạ Hành đã trò chuyện suốt cả quãng đường, lúc này thì hết chuyện để nói.


Để xua đi sự ngượng ngùng, tôi hỏi Tạ Hành: "Lời bài hát có nghĩa là gì, anh có hiểu không?"


Đèn quá chói, tôi không nhìn rõ mặt anh dưới ánh đèn, chỉ nghe thấy giọng anh hòa vào tiếng hát.


"Trái tim em sẽ ngày càng lún sâu vào anh."


Mặc dù biết là lời bài hát, tôi vẫn có chút ngại ngùng.


Biết thế đã không hỏi!


Tôi đang cố gắng tìm cách chữa cháy thì lại nghe thấy anh hỏi: "Lương Lộ, em có muốn kết hôn với anh không?"

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo