Khi Tình Yêu Kết Trái - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

"Tôi còn chưa có người thích." Nói xong, tôi dừng lại một chút: "Lỡ bị từ chối, sau này gặp mặt, người ta sẽ khó xử lắm."


"Cậu ta khó xử kệ cậu ta, cậu có mất gì đâu."


"Như vậy không tốt."


"Không tốt chỗ nào, từ chối thì tìm người khác, lỡ mèo mù vớ phải cá rán, trai đẹp đồng ý, thì lời to rồi."


Tôi tự cho là mình che giấu rất tốt, nói vài câu chuyện phiếm.


Mãi đến tối, trong đầu tôi vẫn nghĩ về mấy câu nói này.


Tôi đương nhiên có mất mát, tôi mất đi một người bạn.


Nhưng tôi có thật sự chỉ muốn làm bạn với Tống Văn Cảnh không.


Sống hay chết, cũng phải có một câu trả lời chứ.


8


Kỳ Chi Ngạn cũng thi đỗ vào Bắc Thành, nhưng quả thực ở rất xa tôi, công việc cũng nhiều, cả một học kỳ gặp nhau được vài lần.


Gần đây cậu ta đã có bạn gái.


Tống Văn Cảnh lại mãi không có động tĩnh gì.


Cứ ngỡ cậu ấy vẫn chưa thoát ra khỏi mối tình trước.


Anh em thất tình, người vui nhất vẫn là anh em.


Kỳ Chi Ngạn thỉnh thoảng hỏi thăm trong nhóm, lâu dần thành trêu chọc.


Nghỉ hè về nhà, cậu ta tổ chức một bữa ăn.


Còn gọi cả bạn học cũ.


Tôi đã học trang điểm, lề mề mãi đến gần giờ ăn mới ra khỏi nhà.


Cửa phòng riêng hé mở, Kỳ Chi Ngạn cười lớn: "Rốt cuộc là ai đã làm cậu tổn thương sâu sắc đến vậy!"


Đã chia tay được nửa năm, lúc đầu Tống Văn Cảnh còn giải thích vài câu nói không sao, sau này thì mặc kệ luôn.


Cậu ấy đùa lại: "Phụ nữ."


Kỳ Chi Ngạn "ồ" một tiếng: "Không phải đàn ông là được, nếu không anh em còn phải giúp cậu."


Tống Văn Cảnh nói: "A Minh thích xem tình tiết này lắm."


Đó là hồi năm lớp 10, tôi đọc tiểu thuyết, nói với họ về tình anh em không bình thường, hai người đó sởn gai ốc nửa tháng không nói chuyện với nhau.


Tôi không nhịn được mà cong môi, thời thiếu nữ luôn dễ dàng hài lòng và suy nghĩ lung tung, cậu ấy vậy mà vẫn còn nhớ.


Ít nhất cậu ấy cũng đã chú ý đến tôi, phải không.


Tôi vừa định đẩy cửa vào.


Chỉ nghe thấy giọng của một người bạn khác vang lên: "Tôi thấy Hứa Minh cũng khá tốt, quen nhau lâu như vậy, Văn Cảnh không có ý gì à?"


Bàn ăn im lặng trong chốc lát.


Tống Văn Cảnh ngẩn người vài giây, như thể cảm thấy thật hoang đường, một lúc sau giọng nói mang theo ý cười: "Đừng đùa nữa, đều là anh em, không hợp đâu."


Tiếng nói chuyện xôn xao.


Tôi đứng tại chỗ, đầu ngón tay lạnh buốt.


Có phải tất cả gió trên thế giới đều thổi đến đây không.


Người ta nói khi trong lòng có người mình thích, nhìn mọi thứ xung quanh đều tràn đầy sức sống.


Tại sao, Tống Văn Cảnh, nghĩ đến tên cậu ấy, tôi lại cảm thấy cô đơn hơn.


9


Sau khi tôi ngồi xuống, không khí không có gì khác biệt.


Nhưng cảm xúc vẫn bị phát hiện.


Tống Văn Cảnh hỏi: "Hôm nay sao thế?"


Tôi không để lộ cảm xúc, nhếch môi: "Lạnh quá."


Tống Văn Cảnh nhìn tôi một lúc, đưa áo khoác qua: "Mặc tạm đi."


Tôi bỗng nổi cáu: "Không cần, hết lạnh rồi."


Tống Văn Cảnh không nói gì thêm, chỉ nhìn tôi thêm vài giây.


Ăn xong lại đi hát karaoke.


Chắc là tình trường thất ý, lúc chơi game, tôi luôn thắng, còn Tống Văn Cảnh thì cứ thua mãi.


Đến phần phạt, Kỳ Chi Ngạn hò hét: "A Minh, cơ hội hiếm có, cứ mạnh dạn hỏi, đừng sợ."


Tôi ôm ly rượu, lòng thầm thở dài, một lúc lâu sau, hỏi: "Cách gọi thân mật nhất với người yêu cũ là gì?"


Tống Văn Cảnh chịu phạt, nghĩ một lúc rồi nói: "Tên."


"Chia tay có tiếc nuối, có nhớ cô ấy không?"


Cậu ấy lắc đầu: "Không nhắc thì không nhớ."


Kỳ Chi Ngạn bó tay: "Chậc, câu hỏi gì vớ vẩn thế, phải kích thích, phải động chạm một chút hiểu không?"


Thế là, tôi liều mình, hỏi tiếp: "Cái lần đầu tiên đó là khi nào?"


Chết tâm đi, tôi không ngừng tự nhủ với mình, Hứa Minh, chết tâm đi.


"..."


Lần này mọi người đều hóng chuyện không ngại lớn chuyện, không ai ngắt lời, lập tức im lặng.


Tống Văn Cảnh mím môi cười: "Cái nào?"


Tôi cảm thấy mình say rồi, nói lớn: "Là cái đó đó!"


Kỳ Chi Ngạn không nhìn nổi nữa: "Tống Văn Cảnh, cậu còn giả điếc giả câm trêu em gái tôi nữa thử xem? Ngủ với Giang Ngữ Doanh khi nào, mau nói!"


Tống Văn Cảnh bớt giỡn, nhìn tôi: "Mười bảy mười tám tuổi thì làm cái quái gì, trong lòng cậu, tôi là loại người đó sao?"


Tôi không nói gì.


Vở kịch cũng kết thúc.


Kỳ Chi Ngạn lại hóng chuyện một hồi, không biết từ lúc nào đã học hút thuốc.


Kéo Tống Văn Cảnh cùng ra ngoài.


Xem bộ dạng này, hai người họ đã học từ hồi cấp ba.


Cửa mở, ánh mắt tôi từ từ dừng lại trên người Tống Văn Cảnh.


Chàng trai một tay đút túi, đầu ngón tay khói bay lượn.


Kỳ Chi Ngạn nói gì đó, cậu ấy cúi đầu cười, ánh mắt lười biếng, đầy vẻ thiếu niên.


Khi ngẩng lên, bốn mắt nhìn nhau.


Do ảnh hưởng của rượu, tôi chậm chạp không dời mắt đi trước.


Tống Văn Cảnh cũng nhíu mày dập tắt điếu thuốc, đi lại lấy ly rượu trong tay tôi: "Cậu say rồi."


Giọng cậu ấy trầm ấm, dễ nghe.


Chỉ là không lâu sau tôi đã không nghe thấy gì nữa.


Không biết ai đã khoác áo lên người tôi, bế tôi lên.


Chạm vào hơi ấm, còn rất thơm, tôi nhắm mắt theo phản xạ dụi dụi.


Tôi cảm thấy người đó dừng bước, nhẹ nhàng hỏi: "A Minh, cậu là mèo à."


Là Tống Văn Cảnh.


Sống mũi tôi cay xè.


Tôi đã có một giấc mơ rất dài.


Mặc cho tôi gào khóc, bóng lưng đó không một lần quay đầu lại.


Khoảnh khắc đó, tôi bỗng cảm thấy có chút bất lực và nhẹ nhõm.


Không phải nhẹ nhõm với cậu ấy, mà là nhẹ nhõm với tình cảm này.


Có lẽ nhiều năm sau, khi tôi kết hôn sinh con và hồi tưởng lại quá khứ, tôi sẽ chỉ bình tĩnh nghĩ, ồ, thì ra thời niên thiếu mình đã từng thích một người như vậy.


Cứ như vậy đi.


Cứ như vậy, làm một người bạn cũng tốt.


Ít nhất, những gì đã mất sau này sẽ không mất nữa.


10


Rõ ràng chưa từng yêu, nhưng tôi lại cảm thấy như đã trải qua vô số lần thất tình.


Sau khi khai giảng, tôi không ngừng tham gia các hoạt động, học tập, tranh cử, thi cử, gần như lấp đầy cuộc sống của mình.


Sau lần say rượu đó, Tống Văn Cảnh có gọi điện đến.


Tôi không nghe máy, cũng không định gọi lại.


May mà cậu ấy không gọi lại nữa.


Trong nhóm chat chúng tôi cũng không ai nhắc đến.


Thời tiết dần dần nóng lên.


Tôi cũng gặp lại Tống Văn Cảnh.


Kỳ Chi Ngạn mới chia tay, đang trong giai đoạn chữa lành, hôm đó bảo tôi đi cùng cậu ta đến nhà Tống Văn Cảnh.


Tôi do dự: "Cậu đi một mình không được à?"


"Một mình trên đường tôi sẽ nhớ cô ấy."


"..."


Thấy tôi không nói gì, Kỳ Chi Ngạn bỗng hỏi: "Thời gian này cậu sao thế, cứ lạnh nhạt với Văn Cảnh, cậu ta bắt nạt cậu à?"


Bị nhìn chằm chằm một cách dồn dập, tôi có chút bực bội: "Không có, đi hay không?"


Kẹt xe mất nửa tiếng.


Cửa vừa mở, tôi đứng sững tại chỗ.


Tống Văn Cảnh vừa tắm xong, trên người chỉ mặc một chiếc quần nỉ màu xám.


Với gương mặt đẹp trai, vốn đã trắng, nước nhỏ giọt xuống cơ bụng.


Cậu ấy liếc nhìn tôi một cái, quay người đi tìm áo thun, bảo chúng tôi cứ ngồi tự nhiên.


May mà người lớn không có ở nhà.


Kỳ Chi Ngạn đau khổ kể lể rồi còn ôm Tống Văn Cảnh khóc, sau khi trút hết nỗi lòng thì vào phòng sách chơi game của cậu ta.


Xung quanh trở lại yên tĩnh.


Một ly nước được đưa đến trước mặt.


Là nước ấm.


"Cảm ơn, làm phiền cậu rồi."


Tống Văn Cảnh khẽ nhếch môi: "Lâu rồi không gặp, khách sáo thế."


Tôi cười, không tự nhiên nói: "Vừa ngủ dậy à, hôm qua thức khuya sao?"


"Viết một bài luận."


Mới hết năm nhất mà thôi, năng lực của một số người khiến bạn không thể không khâm phục.


"Gần đây cậu bận lắm à?" Cậu ấy hỏi.


"Ừm, nhiều hoạt động, khai giảng còn làm trợ giảng cho sinh viên mới."


Tống Văn Cảnh nhướng mày: "Thế à, tôi còn tưởng cậu có bạn trai rồi."

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo