Khi Tôi Lấy Thái Tử Gia Làm Thế Thân - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1.


Trong một dự án, tôi có cơ hội gặp gỡ ông chủ lớn, người được mệnh danh là "Thái tử" của giới thượng lưu Bắc Kinh – Chu Cẩn Ngôn. Anh ấy là một người đáng gh en t ị khi chỉ đến công ty hai ngày một tuần và tan làm lúc ba giờ chiều.


Khoảnh khắc nhìn thấy anh ấy, tôi sững sờ.


Anh ấy trông rất trẻ và đẹp trai, nhưng lại toát ra khí chất mạnh mẽ. Mặc một bộ vest vừa vặn, trên cổ tay là chiếc đồng hồ hàng hiệu, cùng với vẻ mặt lạnh lùng và xa cách, khiến người ta quên đi gương mặt tuấn tú của anh ấy.


Quan trọng nhất là anh ấy trông cực kỳ giống "bạch nguyệt quang" của tôi!. Ít nhất là năm, sáu phần… Cả hai đều cùng họ Chu nữa chứ.


Đáng tiếc là "bạch nguyệt quang" đã ra nước ngoài rồi. 


Một người có "hương vị" của sinh viên đại học bình thường như tôi, làm sao dám lại gần một "bạch nguyệt quang" đậm chất Mỹ như vậy được?


Nhưng mượn h oa d âng Ph ật, tìm một người thay thế cho "bạch nguyệt quang" cũng đâu có tệ.


2.


Hơn nữa!.


Gần đây, tôi đọc một bài đăng trên mạng nói rằng sau khi tỏ tình với ông chủ, ông chủ l úng t úng đến mức không sắp xếp công việc cho nhân viên đó nữa!. Ngày ngày ngồi mát ăn bát vàng, mà lương bổng vẫn nguyên vẹn!.


Tôi nhìn chằm chằm vào mức lương hàng tháng của mình và suy nghĩ…


Nếu mỗi tháng tôi vẫn nhận được mức lương này mà chỉ cần ngồi chơi xơi nước, thì công ty sẽ là nhà của tôi. Tôi sẽ trở thành một "kẻ trung thành" với công ty.


Và, số lượng nhân viên nữ theo đuổi ông chủ lớn trong công ty cũng không hề ít. 


Mỗi lần anh ấy đến, các nhân viên nữ lại trang điểm cầu kỳ hơn, quần áo đẹp hơn, giọng nói n ũng n ịu hơn và bước đi cũng uyển chuyển hơn.... Thậm chí một vài nhân viên nam cũng hăm hở thử vận may. 


Những người thích đàn ông đều muốn "c âu" được ông chủ lớn. 


Có thêm tôi cũng chẳng khác gì.


May mắn thay, bây giờ tôi có một điều kiện tiên quyết tốt hơn họ rất nhiều.


3.


Họ cùng lắm chỉ có thể tìm cớ lên tầng 27 khi ông chủ lớn đi qua để "làm quen". Họ còn phải chịu đựng ánh mắt kh inh b ỉ của anh ấy và run rẩy rời đi thật nhanh.


Trong khi đó, tôi có thể tiếp xúc gần gũi với ông chủ lớn trong một tháng. 


Tôi tin rằng, trong một tháng làm dự án, anh ấy nhất định sẽ bị vẻ ngoài và tâm h ồn của tôi th u h út. 


Tôi đầy tự tin đi cùng nhóm dự án đến khu biệt thự bị cách ly.


Ông chủ lớn họp sơ qua, rồi bảo chúng tôi làm việc, còn anh ấy thì bỏ đi. 


Chị Vương làm việc cùng tôi, thì thầm: "Đừng mơ nữa, biết bao nhiêu người muốn theo đuổi anh ấy nhưng không ai thành công cả. Chúng tôi nghi ngờ anh ấy...".


Tôi ghé s át lại: "Chị ơi, anh ấy sao vậy ạ?".


"Thích những người không phải nam cũng chẳng phải nữ thôi".


Nói xong, chị Vương cười khúc khích. 


Tôi bĩu môi.


4.


Tôi không nghĩ ra cách nào để theo đuổi ông chủ lớn. Vì vậy, tôi chỉ có thể chọn cách ng ớ ng ẩn nhất.


Khi anh ấy xuất hiện lần nữa, sau cuộc họp mà mọi người đều bị m ắng t é t át, tôi canh lúc anh ấy chuẩn bị rời đi, lập tức chạy đến trước mặt anh ấy. 


Anh ấy vẫn còn bực mình, cho rằng chúng tôi chỉ biết nhận lương mà làm ra những thứ v ớ v ẩn.


Anh ấy lạnh giọng hỏi: "Làm gì đấy?".


Tôi nở một nụ cười rạng rỡ nhưng ngại ngùng, liều ch ếc vỗ sóng, ấp úng nói: "Tổng giám đốc Chu, có một điều em muốn nói với anh từ lâu rồi".


"Nói thẳng vào vấn đề" Anh ấy thiếu kiên nhẫn.


Tôi cẩn thận chạm vào ngón tay thon dài của anh ấy, rồi lấy hết can đảm nói: "Em thích anh!".


Vẻ mặt của anh ấy lúc đó, tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ quên được. 


Anh ấy trông như vừa nuốt 100 con ruồi vậy!. 


Người đàn ông này đã vượt ra khỏi giới hạn của sự tức giận. Tôi cảm thấy thư ký đứng sau anh ấy cũng đã nín thở. 


Dưới khí chất mạnh mẽ của anh ấy, tôi cũng như một "x ác s ống". 


Tôi nghĩ rằng mình sắp bị s a th ải rồi…


5.


Nhưng may mắn là tôi không bị sa thải.


Anh ấy chỉ gọi người phụ trách dự án đến với giọng nói rất bình thản. Rồi chỉ vào tôi và nói: "Cô ta, để cô ta phụ trách thêm một phần việc nữa. Nếu cô ta làm không tốt, anh cũng đừng hòng ngủ".


Tôi chỉ vào mình, mặt đầy dấu chấm hỏi. 


Phần việc đang phụ trách đã khiến tôi chỉ có thể ngủ năm tiếng mỗi ngày rồi. Đó là nhờ tôi đã cố gắng rất nhiều, thi đậu CPA, CFA, CAA, chứng chỉ hành nghề luật, tiếng Anh chuyên ngành 8 và nhiều chứng chỉ khác, cùng với việc đã làm nhiều dự án với giáo sư ở trường đại học, tôi mới có thể miễn cưỡng đảm nhận công việc này!. 


Nếu thêm khối lượng công việc nữa, tôi nghĩ mình sẽ đột tử mất!.


Anh ấy bỏ đi. Bước chân rất nhanh, như thể có thứ gì bẩn thỉu đang bám lấy anh ấy.


Khi "mỹ nam" rời đi, giọng nói của trưởng nhóm vang lên như một con quỷ: "Mọi người chia bớt việc cho Tiểu Trịnh đi". Trưởng nhóm lại thì thầm vào tai tôi: "Làm cho tốt vào, nếu mà ảnh hưởng đến tiền thưởng của mọi người, tôi lột da cô ra".


Tôi hậm hực làm việc. 


Mặc dù công việc nhiều, nhưng tiền thưởng của tôi cũng sẽ nhiều. Tôi chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.


6.


Sau những ngày làm thêm giờ điên cuồng, tâm trạng của tôi cũng trở nên điên cuồng.


Khi ông chủ lớn đến lần nữa, tôi tặng anh ấy một chiếc dây đỏ tự đan. Đó là thứ tôi mang theo để giải tỏa căng thẳng, buồn chán thì ngồi đan, vì bị phong tỏa ở đây nên cũng không mua được gì.


Anh ấy hít một hơi thật sâu, nhìn tôi với vẻ mặt không cảm xúc.


Tôi nói: "Ông chủ, đây là món quà em tặng anh, hy vọng anh thích".


Anh ấy chỉ vào thùng rác bằng cằm, ý bảo tôi vứt nó đi. Tôi giả vờ không nhìn thấy, dùng giọng nói ngọt ngào: "Ông chủ, em thích anh".


Nói xong, tôi nháy mắt với anh ấy.


Thân hình cao lớn của anh ấy từ từ tiến lại gần tôi. Sau đó, anh ấy nhẹ nhàng nói vào tai tôi: "Cút".


7.


Nhìn bóng lưng anh ấy rời đi, tôi vừa ngân nga một bài hát vừa đi đến chỗ làm việc.


Mọi người đều nhìn tôi với vẻ thán phục.


"Tiểu Trịnh, được đấy, làm xong dự án này là cô tính đi đâu để 'thăng quan tiến chức' vậy?".


"Tiểu Trịnh muốn đánh cược một ván lớn trước khi nghỉ việc à, hahaha, tuổi trẻ thật tốt, dám nghĩ dám làm! Nếu tôi trẻ lại mười tuổi, tôi cũng sẽ đi theo đuổi Tổng giám đốc Chu!".


"Nghĩ đến tiền thế chấp nhà và tiền học trường quốc tế của con trai anh đi!".


"Ha ha ha ha! Cho nên tôi mới nói ghen tị với Tiểu Trịnh đấy, chẳng sợ gì cả, một mình một ngựa!".


"Tiểu Trịnh, cố lên nhé".


Sau đó có một anh trai rảnh tay, còn đặt một hộp khăn giấy lên bàn tôi và nói: "Dùng cái này mà lau nước mắt".


Tôi phồng má, vuốt lại mái tóc rối bời, đeo kính vào và tiếp tục làm việc. Mỗi ngày chỉ ngủ ba, bốn tiếng, duy trì sự sống bằng cà phê, trong đầu toàn là công việc, tôi đã không còn thời gian để ý đến hình tượng nữa rồi.


8.


Cứ như vậy, mỗi lần ông chủ lớn đến, tôi lại đi tỏ tình với anh ấy. Mỗi lần đều tặng anh ấy một chiếc vòng tay màu đỏ.


Ban đầu, anh ấy thẳng thừng ra hiệu ném vào thùng rác, về sau lại tự tay nhặt lên, liếc nhìn một cái, rồi dứt khoát quẳng xuống đất, còn giẫm thêm hai cái, tiếp đó mới rời đi.


Sau đó, tôi bắt đầu đan hình đầu của anh ấy lên vòng tay. 


Tôi nói: "Ông chủ, đây là đầu của anh, đây là đầu của em, em hy vọng chúng ta có thể làm uyên ương dưới nước".


Nói xong, tôi cười một cách "biến thái". Thư ký của anh ấy đứng sau nhìn tôi với vẻ mặt không cảm xúc, như thể đang nhìn một người đã chết.


Tôi đã trở nên điên loạn trong cơn làm thêm giờ. Dù sao thì cũng đã đắc tội với ông chủ lớn rồi, nhưng tiền thưởng của dự án này không hề nhỏ, tôi nghĩ lấy được tiền, bị sa thải thì sẽ đi "gap year", đi du lịch vòng quanh thế giới. Cho nên bây giờ tôi không còn sợ hãi gì nữa. Giống như một bệnh nhân mắc bệnh nan y được tự do.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo