Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1
Khi ta chạy đến điện Cần Chính thì đã nghe thấy trong điện vang vọng tiếng cha ta c//ãi nh//au tay đôi với Lý Cảnh Diệp.
Sống đến từng này tuổi, ta chưa từng thấy cha mình nổi giận đến thế:
“Đã bảo ngươi đừng có làm trò l//ộn nhào rồi, vậy mà còn cố chấp!”
“Giờ thì hay rồi, tự biến mình thành kẻ ng//ốc!”
“Còn nói muốn dùng chiêu đó để dỗ…”
Lý Cảnh Diệp đang ngồi trên long ỷ, giữa trán ngài ấy lúc này vẫn hằn v//ết đỏ, thần sắc mơ màng và mãi một hồi sau mới phản ứng lại. Ngài ấy lập tức c//ắt ngang:
“Trẫm ư? Đường đường là thiên tử một nước mà đi biểu diễn lộn nhào cho Thừa tướng xem á?”
“Nói ra làm gì có ai tin chứ?”
Cha ta trừng mắt liếc ngài ấy một cái, rồi ngán ngẩm lên tiếng:
“Đúng là không ai tin thật, nhưng ngươi thì lại làm thật đấy.”
“Nếu ta không cản kịp thì có khi ngươi còn d//ập đầu với ta rồi cũng nên.”
Lý Cảnh Diệp lập tức tr//ợn to hai mắt, vẻ mặt như thể không thể tin nổi vào điều vừa nghe:
“Sao ngươi không nói luôn ngươi là thân phụ của trẫm đi cho rồi!”
Cha ta điềm nhiên đáp:
“Thân phụ thì không phải, nhưng nhạc phụ thì đúng là không sai.”
Vừa dứt lời, Lý Cảnh Diệp liền nổi trận lôi đình:
“Người đâu! Mau lôi tên l//ừa đ//ảo—à không, tên đ//iên này ra khỏi điện Cần Chính cho trẫm!”
Bọn thái giám hoảng hốt qu//ỳ xuống và run rẩy giải thích:
“Hoàng thượng… Thừa tướng đúng là phụ thân của Hoàng hậu nương nương mà… Ngài không nhớ gì sao ạ?”
Lý Cảnh Diệp nghe vậy thì càng bùng nổ:
“Sao trẫm có thể lập nữ nhi của lão hồ ly đó làm Hậu được chứ? Nhất định là trẫm bị é//p! Không đúng… trẫm có Hoàng hậu từ khi nào thế?”
Ngay khi lời này vừa dứt, cha ta tức đến mức mấy sợi râu lưa thưa cũng phải dựng ngược hết lên:
“Không biết là ai ngày nào cũng dắt theo Ngự sử đến nhà ta rồi còn diễn màn đ//ập đá trên ngực để xin lấy nữ nhi ta!”
“Hừ, còn tự nhận là thiên tử một nước!”
“Đất nước này còn tồn tại được tới giờ là nhờ vào cơ nghiệp vững chắc mà Tiên đế để lại đấy!”
Lý Cảnh Diệp vẫn ngoan cố:
“Có phải ngươi còn th//ù chuyện hồi nhỏ trẫm c//ắt tr//ụi râu ngươi rồi dán lên cái đầu h//ói của ngươi không? Vậy mà ngươi còn gả nữ nhi cho trẫm… Không được, trẫm muốn ph//ế Hậu!”
Chính khoảnh khắc ấy, hai chữ “phế Hậu” như một nhát dao c//ứa thẳng vào tim ta, khiến bước chân ta lập tức khựng lại.
Vì quá th//ất th//ố, nên cây trâm mạ vàng cài trên tóc cũng khẽ rung lên, tựa như đang thay chủ nhân t//ố c//áo mọi nỗi tủi hờn.
Nỗi lo âm ỉ bấy lâu phút chốc vỡ oà, kéo theo cảm giác nghẹn ngào trào dâng nơi khoé mắt.
Và rồi, từng giọt nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi xuống, tựa như chuỗi ngọc bị đứt, không cách nào níu lại.
2
Không biết có phải do ông trời cố ý an bài hay không mà dáng vẻ th//ảm h//ại của ta lại vừa hay lọt trúng vào tầm mắt của Lý Cảnh Diệp vừa ngẩng đầu lên vì nghe thấy tiếng động.
Cung điện vốn đang ồn ào, trong chớp mắt đã trở nên lặng ngắt như tờ. Ngay sau đó, bầu không khí tĩnh mịch ấy bị ph//á v//ỡ bởi tiếng hít vào một hơi sâu đầy rõ ràng.
Ngài ấy nhìn ta chằm chằm.
Đôi mắt thường ngày vẫn sâu thẳm khó lường trước mặt quần thần, giờ phút này lại tr//ợn tròn đến mức có thể nh//ét vừa một quả trứng gà.
Ánh nhìn đó… có chút giống như khi ngài ấy trông thấy món th//ịt cừu nướng vừa được Ngự thiện phòng bưng lên bàn, còn đang nghi ngút khói, mỡ sôi xèo xèo, màu sắc hấp dẫn. Vừa nhìn vừa n//uốt nước bọt.
Và gương mặt vốn tuấn tú uy nghiêm kia, lúc này lại vô tình để lộ một tia… ng//ốc ngh//ếch.
Ngay lúc cha ta giận đến mức mấy sợi râu sắp vểnh lên lần hai và chuẩn bị tiếp tục ca cẩm…
Thì Lý Cảnh Diệp bất ngờ đ//ập mạnh vào tay vịn long ỷ, như thể vừa trải qua một cơn khai sáng, rồi lớn tiếng tuyên bố:
“Người này được!”
“Trẫm muốn lập nàng ấy làm Hậu!”
Ta: ???
3
Về chuyện này, cha ta chỉ để lại đúng một câu:
“Nền móng của Tiên đế quả là quá vững chắc.”
4
Ta đứng ngây người vài giây và đang cố gắng tiêu hóa toàn bộ logic trong đầu Lý Cảnh Diệp:
“… Lập thần thiếp làm Hậu ư?”
Ngài ấy liền gật đầu cái rụp không chút do dự.
Thế nhưng ngay sau đó, khi nghe thấy cách xưng hô của ta, ngài ấy bỗng sửng sốt, rồi khẽ chau mày lẩm bẩm:
“Nàng là phi tần nào trong hậu cung của trẫm?”
“… Không đúng, hậu cung của trẫm có phi tần sao?”
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt ta khẽ run lên. Sự xa lạ trong mắt Lý Cảnh Diệp như một lưỡi dao lạnh lẽo và vô tình. Nước mắt bị dồn nén vừa nãy giờ lại dâng tràn nơi khóe mi lần nữa.
Đoán chừng là sắp sửa rơi xuống rồi.
Lý Cảnh Diệp thấy vậy thì liền trở nên hoảng hốt:
“Nàng đừng khóc! Không phải trẫm đã đồng ý lập nàng làm Hoàng hậu rồi sao? Là chuyện tốt mà!”
Cha ta lúc này mới chậm rãi cất lời với giọng điệu đầy u uất:
“Tạ ơn Hoàng thượng, nhưng nữ nhi thần đã là Hoàng hậu từ một năm trước rồi. Không cần người phải hao tâm sắc phong thêm lần nữa đâu ạ.”
Nghe xong, đồng tử Lý Cảnh Diệp lập tức co rút dữ dội. Ngài ấy nhìn ta chằm chằm, và giọng nói gần như vỡ ra:
“Nàng… là Hoàng hậu của trẫm?”
Ta ngước đôi mắt đẫm lệ lên.
“Cựu Hoàng hậu.” Cha ta lạnh nhạt sửa lại.
Lý Cảnh Diệp lập tức nghẹn lời.
Khi ngài ấy vừa định nói gì đó để cứu vãn tình hình thì đám thái y đã vội vã chạy vào, hoàn toàn cắt ngang khoảnh khắc cảm xúc ấy.
Các thái y luân phiên bắt mạch, sau đó vừa quan sát vết thương nhỏ trên trán, vừa so sánh với trạng thái mơ màng hiện tại, rồi đồng loạt chau mày, trao đổi bằng ánh mắt. Không rõ khoảng im lặng ấy kéo dài bao lâu, chỉ biết cuối cùng có một người dè dặt lên tiếng với giọng nói vô cùng cẩn trọng:
“… Thánh thể bị chấn động dẫn đến khí huyết nghịch loạn. Thần khẩn thỉnh Hoàng thượng cần phải tĩnh dưỡng thêm, để theo dõi hiệu quả về sau.”
Dịch ra là:
Lý Cảnh Diệp… mất trí nhớ.
Và điều khiến người ta không khỏi há hốc mồm là—ngài ấy chỉ mất trí nhớ với riêng một mình ta.
Chính vì vậy, ngay khi ta khẽ gật đầu ra hiệu đồng ý, các thái y chẳng khác nào được đại xá. Họ vội vàng cúi đầu lùi xuống, và còn không quên dùng tay áo lau đi tầng mồ hôi lạnh đã ướt đẫm từ lúc nào.
Cha ta vẫn đứng đó, ánh mắt ông ấy lúc này chất đầy do dự. Có vẻ như ông ấy muốn mở miệng nói điều gì đó, thế nhưng cuối cùng lại lựa chọn im lặng.
Ta chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Thấy vậy, ông ấy đành thở dài một hơi, sau đó chậm rãi quay người rời đi, dáng lưng mang theo chút bất lực không giấu được.
Thật ra ta chưa từng nghĩ sẽ có một ngày chuyện hoang đường đến mức ấy lại rơi trúng ngay người như Lý Cảnh Diệp.
Thế nhưng, càng không ngờ hơn là—ngay trong lúc này, ngài ấy vẫn đang… lén lút liếc nhìn ta.
Trong ánh mắt ấy, ánh mắt đang chăm chú dán lên người ta không hề che giấu, ẩn chứa rõ ba tầng cảm xúc đan xen: xa lạ, tò mò, và một chút kích động mơ hồ, mà có lẽ chính bản thân ngài ấy cũng chưa kịp nhận ra.
Ta thật sự chưa từng được chứng kiến một Lý Cảnh Diệp bộc lộ cảm xúc rõ rệt đến mức ấy.
Suốt một năm kể từ khi thành thân, ngài ấy lúc nào cũng giữ đúng tác phong nghiêm nghị, lạnh lùng của bậc đế vương, cư xử với ta chẳng khác nào đang thực hiện một chính sách mang tên: “tương kính như tân, giới hạn ba mét.”
Chính vì thế, mỗi lần ta chủ động giúp ngài ấy thay y phục, ngài ấy sẽ lập tức bật dậy rồi nhanh chóng lui hẳn về phía sau như tránh tà.