Khoảng Trống Ký Ức - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Ngài ấy lặp lại lời mình vừa thốt ra, rồi giống như vừa bị bỏng lưỡi, suýt chút nữa thì đã nói không nên lời.


“Trẫm vậy mà lại làm ra chuyện… chuyện như vậy…”


Lý Cảnh Diệp lặp lại hai chữ “như vậy” không dưới ba lần, thế nhưng dường như vẫn không thể tìm ra một cách diễn đạt nào vừa giữ được thể diện đế vương, lại vừa miêu tả trọn vẹn cái hành vi “thân mật ngoài kế hoạch” kia một cách thỏa đáng.


Cuối cùng, có lẽ là trong lòng đã tuyệt vọng thật sự, ngài ấy nghiến răng nặn ra bốn chữ, tựa như mỗi từ đều rút ra từ máu:


“Còn ra thể thống gì nữa!”


Ta khẽ nghiêng đầu cố ý để lộ vẻ bối rối như thể đang bị tổn thương mà không hiểu vì sao:


“Hoàng thượng cảm thấy như vậy… là không ra thể thống gì sao?”


Ánh mắt ta trong veo như mặt hồ thu, ánh nhìn pha lẫn hoang mang và u uẩn. Đầu ngón tay vẫn chưa rời khỏi nắm đấm tay đang siết chặt của ngài, thậm chí còn nhẹ nhàng lướt qua như để nhấn sâu thêm cảm giác xao động.


“Thế nhưng… đây chẳng phải là sự ấm áp bình thường nhất giữa vợ chồng sao?”


Vừa nói, ta vừa nghiêng người thêm một chút. Khoảng cách giữa hai người trong tích tắc đã bị rút ngắn đến mức gần như có thể nghe được cả nhịp thở của đối phương.


Trong đôi đồng tử đang giãn ra vì chấn động dưới hàng mi rậm của Lý Cảnh Diệp, hình ảnh của ta hiện rõ ràng không chút mờ nhòe, lông mày cong cong tựa núi xa, ánh mắt lấp lánh như nước thu, sống mũi thẳng, môi đỏ mềm mại như cánh anh đào.


Đúng lúc ấy, một tiếng tách! khô giòn vang lên từ bấc nến nổ lách tách kéo Lý Cảnh Diệp từ cơn mộng mị trở về thực tại.


Ngài ấy như bị điện giật, lập tức lùi lại ba bước.


Chỉ nghe một tiếng xoạt! vang lên, tay áo rộng của ngài ấy quét ngang qua mặt bàn làm cả chồng tấu chương cao bên cạnh đổ ầm xuống đất.


Ta vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn khoảng cách đột ngột bị kéo giãn ra, ta khẽ nhếch môi cười một cách kín đáo.


Rồi ta cụp mắt xuống và khẽ thở dài một tiếng. Hàng mi dài như cánh quạt nhỏ hạ xuống phủ một bóng mờ lặng lẽ dưới đáy mắt.


“Bây giờ… đến cả chạm vào, người cũng không muốn cho thần thiếp chạm nữa rồi sao?”


Giọng nói ấy nhẹ đến mức tựa hồ như gió thoảng, thế nhưng lại đủ để đâm thẳng một nhát vào lòng người không hề chệch hướng.


Lý Cảnh Diệp nhìn đống tấu chương vương vãi dưới chân thì liền quay mặt đi như thể muốn né tránh. Thế nhưng, khi ánh mắt vô tình lướt qua vẻ mặt tủi thân của ta, yết hầu ngài ấy liền khẽ động, trượt lên trượt xuống một cách rõ ràng.


“Hoàng hậu… trẫm không có ý đó.” Ngài ấy vội nói, và trong giọng nói còn mang theo vài phần khẩn thiết. “Nàng đừng nghĩ nhiều.”


“Chỉ là… nhất thời chưa phản ứng kịp. Trẫm cần chút thời gian để… thích nghi.”


“Vậy ‘chút thời gian’ đó… là bao lâu?” –Ta hỏi dồn, giọng điệu vẫn mềm mại, nhưng ánh mắt lại sắc như dao.


“… Mười ngày?” Ngài ấy dò hỏi với giọng điệu mang theo sự dè chừng.


Ta không đáp mà chỉ mím môi thật chặt, rồi ngẩng ánh mắt long lanh ngập nước lên nhìn thẳng vào ngài ấy.


Cái dáng vẻ đáng thương đó, đừng nói là đế vương, ngay cả đá sỏi trong sân cũng phải mềm lòng.


Kết quả là chưa đầy năm giây sau, Lý Cảnh Diệp đã thua trận hoàn toàn. Ngài ấy nhìn ta với vẻ mặt như thể là đang cầu xin:


“… Năm ngày, được không?”


9


Thế nhưng, thực tế chứng minh: dưới sự nỗ lực không mệt mỏi và diễn xuất không chê vào đâu được của ta, ngay cả năm ngày… cũng là quá dư thừa.


Chưa đầy năm ngày sau, Lý Cảnh Diệp đã hoàn toàn thích nghi với sự tồn tại của ta, thậm chí là còn bắt đầu có dấu hiệu… tự tìm cách tiếp cận.


Phùng Diệp là người chứng kiến toàn bộ quá trình đó từ đầu đến cuối. Ban đầu thì còn cố giấu vẻ ngạc nhiên, về sau thì càng nhìn càng sợ, đến mức phải ghé sát tai ta thì thầm, và trong giọng điệu cũng không thể che giấu nổi nỗi bất an:


“… Nương nương, suốt mấy hôm nay người dỗ Hoàng thượng như vậy … nếu sau này ngài ấy khôi phục ký ức, chúng ta… có bị lật tẩy không ạ?”


Ta vô tội chớp chớp mắt:


“Ta có làm gì quá đáng lắm đâu?”


Phùng Diệp im lặng đúng một giây, rồi bắt đầu liệt kê với giọng đầy lý lẽ và hệ thống:


“Người nói món yêu thích nhất là chè hạnh nhân do Hoàng thượng đích thân nấu, ăn ngon đến mức đời này không thể nào quên được.”


“Thì sao?” Ta hỏi lại, và vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh.


“Thì… Hoàng thượng tưởng thật!” Nàng ấy gần như bật thốt ra ngay lập tức. “Sau đó thì liền tự mình chạy vào Ngự thiện phòng, đốt gần nửa cái bếp, đến cuối cùng chỉ nấu ra được hai thìa chè khét đen sì!”


Nghe đến đó, ta không nhịn được mà rùng mình.


Hôm đó, Lý Cảnh Diệp thậm chí còn ghé sát mặt lại gần, ánh mắt mang theo một tia mong chờ hiếm thấy:


“Ngon không?”


Câu hỏi ấy khiến ta rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan:


Nuốt cũng không xong, mà không nuốt… lại càng không xong.


“… Lần đó đúng thật là ta tự hại mình.” Ta ngậm ngùi kết luận.


“Còn nữa!” – Phùng Diệp vẫn chưa chịu buông tha, hai mắt người nọ mở to, giọng thì mỗi lúc một cao hơn:


“Người còn dụ ngài ấy khai ra bức chân dung giấu trong ngăn bí mật là do ai vẽ. Ngài ấy tin sái cổ, sau đó thì…”


“… Lật tung cả điện lên chỉ để tìm ra một cái ngăn bí mật không hề tồn tại!”


Ta khẽ thở dài, giọng điệu như thể tiếc nuối thay cho cả hai bên:


“Thế mà tìm mãi… vẫn chẳng thấy.”


“Còn nữa!” Lần này, Phùng Diệp gần như muốn nhảy dựng lên.


“Người nói Hoàng thượng yêu người đến chết đi sống lại, một khắc cũng không thể rời, thậm chí… ngay cả đi săn cũng phải mang người theo bên cạnh!”


Ta liếc về phía Lý Cảnh Diệp đang hiên ngang cưỡi ngựa ở cách đó không xa, thần thái trầm ổn như thường, và cũng chẳng hề để lộ cảm xúc gì.


“… Ta chỉ là muốn ra ngoài dạo một chút nên tiện miệng nhắc vậy thôi.” Bộ dạng của ta nhìn vô cùng vô tội.


Phùng Diệp nghe xong suýt chút nữa thì bị nghẹn thở.


Nàng ấy hoàn toàn không nói lại ta. Thế nhưng dù trong lòng có cạn lời đến mấy, thì suy cho cùng, nàng ấy vẫn là người của ta, đã lên thuyền thì phải chèo, và không thể không cùng nhau… gánh nghiệp.


Chính vì thế, ngay giây sau, nàng ấy đã nhanh chân bước tới trước mặt Lý Cảnh Diệp, mở to đôi mắt trong veo như nai tơ rồi ngang nhiên nói dối không hề chớp mắt:


“Hoàng thượng, nương nương nói người nhớ ngài rồi ạ.”


Lý Cảnh Diệp: “… Hả?”


“À… Ồ. Được.” Ngài ấy gật đầu liên tục như bị thôi miên:


“Trẫm… qua ngay đây.”


Theo đúng kịch bản đã bàn bạc kỹ lưỡng từ trước, đợi Lý Cảnh Diệp tiến lại gần, ta sẽ lập tức tung đòn tâm lý "tẩm bổ" chuẩn bài:


Rằng ta từng bị ngài ấy ép tiến cung, ban đầu không hề yêu, thậm chí là còn oán hận. Thế nhưng ngài ấy lại yêu ta đến mức cuồng si, vì ta mà chẳng tiếc tất cả.


Hoặc một phiên bản khác cũng đủ sức lay động: đó là ta từng có một thanh mai trúc mã, chỉ vì Hoàng thượng ban xuống một đạo thánh chỉ mà đành chịu cảnh chia lìa đau đớn, sống không bằng chết.


Chậc, chỉ cần nghĩ thôi cũng đã đủ khiến người ta rơi vào bi kịch tình sâu duyên mỏng.


Từ đó về sau, một khi ta đã cam tâm bước chân vào chốn hậu cung sâu tựa biển này, thì lẽ ra ngài ấy càng phải yêu thương ta nhiều hơn, như một cách bù đắp cho tất cả những tổn thương không thể vãn hồi kia.


Thế nhưng, đúng vào lúc ta còn đang mải miết trong dòng suy nghĩ đầy bi thương và logic tự dựng, thì một giọng nam quen thuộc bỗng vang lên khiến tất cả đều phải khựng lại:


“Thanh Uyển, đã lâu không gặp.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo