Không Phải Thế Thân - Chương 18

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

30.

 

Lúc tôi tỉnh lại là ở bệnh viện.

 

Thẩm Yến Từ bị đòn cuối cùng của Chu Mộ Lâm đánh trúng chân, giường bệnh đặt ngay cạnh tôi.

 

Nhưng anh không nằm trên giường của mình mà lại chen chúc bên cạnh tôi.

 

Khi thấy tôi tỉnh lại, anh bất ngờ ôm chầm lấy tôi, lặng lẽ khóc.

 

Trải qua biết bao nhiêu chuyện, chúng tôi còn sống sót và có thể ôm nhau thật sự không dễ dàng chút nào.

 

Nhưng dù có khó khăn đến thế nào, sau khi anh ôm tôi suốt hai mươi phút, tôi cũng không chịu nổi nữa.

 

Tôi ép anh tách ra, vừa định bảo anh kể cho tôi nghe chuyện sau đó, thì chợt nhớ lại câu cuối cùng tôi nghe được trước khi ngất đi.

 

Tôi bỗng mở to mắt, khó tin, hỏi:

 

“Đúng rồi, Thẩm Yến Từ, trước đây anh nói ‘lần này’, chẳng lẽ anh...”

 

Thẩm Yến Từ lau mắt, mỉm cười với tôi.

 

“Ừm, mấy ngày nay tôi nhớ lại được vài chuyện.”

 

Quả nhiên!

 

Thẩm Yến Từ đã nhớ lại chuyện kiếp trước!

 

Rồi anh kể tôi nghe phần tôi không biết.

 

Ngay sau khi tôi bị bắt cóc, anh đã nhớ lại vài chuyện.

 

Lúc đó, người của anh đã tìm được thẻ nhớ, anh cũng liên lạc với cảnh sát.

 

Dựa trên ký ức hai kiếp của mình, anh chuyển giao chứng cứ cho cảnh sát rồi cùng họ lập kế hoạch.

 

Kiếp trước, Thẩm Yến Từ đã nắm rõ cấu trúc căn cứ nơi tôi bị bắt.

 

Nên lần này, anh vẽ bản đồ theo ký ức đưa cho cảnh sát, rồi sau khi bàn bạc quyết định anh sẽ là người kéo dài thời gian, đánh lạc hướng Chu Mộ Lâm.

 

Trên người Thẩm Yến Từ có thiết bị liên lạc và ghi âm mới nhất của cảnh sát.

 

Để không tạo ra động tĩnh, anh thật sự chỉ một mình đến gặp Chu Mộ Lâm, còn cảnh sát thì theo dõi trực tiếp bên ngoài.

 

Cùng lúc đó, một đội cảnh sát khác theo bản đồ của Thẩm Yến Từ bắt đầu khám xét căn cứ tìm chứng cứ.

 

Đảm bảo lần này không để Chu Mộ Lâm có cơ hội chối cãi hay lật ngược tình thế.

 

Sau khi chúng tôi tìm được USB, có lẽ do Chu Mộ Lâm vội quá hoặc quá chủ quan.

 

Ngày đó anh ta dẫn theo không nhiều người vào căn cứ, nhanh chóng bị cảnh sát bắt giữ.

 

Khi thấy cảnh sát, Chu Mộ Lâm lập tức bỏ chạy về phía cửa ra.

 

Nhưng anh ta chỉ chạy đến đó thôi, đã bị cảnh sát bao vây bắt giữ.

 

Việc đến đây, chúng tôi cũng không còn gì có thể làm nữa.

 

Sau đó chúng tôi phối hợp lấy chứng cứ.

 

Khi vụ án buôn người gây chấn động toàn quốc được điều tra phá án hoàn toàn, tôi đã đến gặp Chu Mộ Lâm một lần.

 

Tôi đưa cho anh ta cuốn nhật ký của Ôn Bắc.

 

Không phải vì lý do gì khác.

 

Chỉ đơn giản là tôi nghĩ Ôn Bắc nên chứng kiến cái chết của anh ta.

 

Trước khi đi, tôi vô thức hỏi thêm một câu:

 

“Chu Mộ Lâm, lúc trước anh có từng thật lòng với Ôn Bắc một chút nào không?”

 

Chu Mộ Lâm im lặng một lúc, cuối cùng cười nhạo khinh bỉ.

 

“Các người, mấy đứa tiểu thư công tử sinh ra ngậm thìa vàng thật buồn cười. Em chắc không hiểu đâu. Sống trong căn nhà tối tăm không ánh sáng, ăn rau lá người ta bỏ đi, mặc quần áo nhặt từ thùng rác. Mọi người đều khinh thường tôi, ai cũng có thể bắt nạt tôi. Dù sau này tôi trở về nhà họ Chu thì tình cảnh cũng thế. Tình cảm? Mấy thứ vô dụng đó chỉ có mấy người như các người mới quan trọng, tôi không hèn mạt đến thế. Em nhìn đi, cuối cùng dù mọi người có mắng chửi tôi, ghét bỏ tôi thì cũng chẳng ai coi thường tôi. Họ còn phải thừa nhận tôi rất giỏi, chứng tỏ lựa chọn của tôi không sai.”

 

Tôi nghe xong gật đầu, không nói thêm gì nữa.

 

Mỗi người có chí hướng riêng.

 

Nhưng tôi thật lòng chúc anh ta kiếp sau thành súc vật.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo