Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
15.
Đến đúng ngày sinh nhật Chu Mộc Lâm, ít nhất tôi cũng kiếm được một lý do để xua tan ý định làm mất mặt của Thẩm Yến Từ.
Dù là cái lý do đó, về chuyện “thế thân” tôi thực sự cũng có vài suy nghĩ khác.
Ngày đầu tiên sống lại, tôi đã nghe thấy trong lòng Thẩm Yến Từ nói rằng anh từng lên tiếng đính chính.
Thậm chí kiếp trước, Thẩm Yến Từ cũng từng phủ nhận điều đó với tôi không chỉ một lần.
Nhưng tôi lại vì nhìn thấy nhật ký của Ôn Bắc, thứ có căn cứ thực tế, nên mới nghi ngờ.
Vậy người khác vì sao lại tin chắc như vậy?
Ít nhất khi xét đến tình hình qua hai kiếp sống, tôi cảm thấy hình như đằng sau có kẻ cố tình xúi giục, đẩy đưa.
Và việc lan truyền tin đồn này chắc chắn còn ẩn chứa mục đích gì khác.
Có thể… Là để chia rẽ tôi và Thẩm Yến Từ, cũng không chừng.
Tôi với Thẩm Yến Từ đã thống nhất, đến chỗ tiệc sẽ giả vờ bất hòa rồi tách ra hành động riêng.
Tiệc tàn nửa chừng, cuối cùng Chu Mộc Lâm không nhịn nổi nữa, bước tới chỗ tôi.
Tôi giả vờ không biết gì, chào hỏi vài câu.
Quả nhiên, anh ta chủ động nhắc đến mối quan hệ giữa anh ta và Ôn Bắc.
Tôi đóng kịch, làm vẻ ngạc nhiên.
Anh ta không nói thêm gì, chỉ kiềm chế mím môi.
Tôi thấy mắt anh ta dần dần đỏ lên.
Cái nỗi buồn âm thầm nhưng chân thực ấy khiến tôi gần như muốn xóa bỏ nghi ngờ dành cho anh ta trong tích tắc.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, anh ta đã thu xếp lại cảm xúc, mỉm cười với tôi:
“Chúng ta trao đổi thông tin liên lạc đi, nếu em gặp chuyện phiền toái cứ tìm tôi, tôi sẽ giúp. Tôi nghĩ Ôn Bắc cũng mong em được hạnh phúc, dù trong cuộc sống hay chuyện tình cảm.”
Nói xong, anh ta vô ý liếc nhìn về phía Thẩm Yến Từ.
Tôi cũng dò theo ánh mắt anh ta, nhìn sang.
Thẩm Yến Từ cũng vừa nhìn về phía chúng tôi một cái rồi lạnh lùng quay đi.
Giống như anh thật sự không để ý đến tôi vậy.
Tôi thu lại ánh mắt, không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng cười với Chu Mộc Lâm như hiểu ý.
Tôi đã lưu lại thông tin liên lạc của anh ta.
Cho đến khi tiệc kết thúc, tôi mới gặp lại Thẩm Yến Từ.
Khi gặp lại anh, tôi phát hiện trạng thái của anh có hơi lạ.
Trên đường về nhà, tôi nói chuyện với anh thì thấy anh cứ thờ ơ, không tập trung.
Tôi đành im lặng luôn, mãi gần tới cửa nhà mới nghe trong lòng anh lạnh lùng thốt ra:
“Hay là tôi quá vô dụng rồi.”
Tôi không nói gì, xuống xe trước, không chờ anh.
Tôi rửa mặt, sắp xếp đồ đạc rồi trở lại phòng ngủ.
Đợi anh đến giường, tôi nhân lúc anh không chú ý, bất ngờ vươn tay, đẩy anh ngã lên giường.
Thẩm Yến Từ tựa vào đầu giường, ngạc nhiên nhìn tôi.
Tôi đặt hai tay lên vai anh, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh.
Lần đầu tiên, trong lòng anh phát ra những âm thanh vẻ lúng túng.
Tôi im lặng nghe một hồi rồi chậm rãi mở miệng:
“Thẩm Yến Từ, kế hoạch hôm nay của chúng ta, anh không muốn làm sao?”
16.
Thẩm Yến Từ có vẻ không ngờ tôi lại hỏi câu này, mất một lúc không đáp lại.
Tôi kiên nhẫn chờ đợi, vài giây sau anh mới hạ tầm mắt, mở giọng khàn khàn, nói:
“Em yên tâm, tôi sẽ không phá hỏng kế hoạch đâu.”
Tôi cười mỉa, nói:
“Thẩm Yến Từ, em có trách móc anh đâu? Em chỉ hỏi anh có muốn làm không thôi mà!”
“Tôi…”
Khuôn mặt anh càng trở nên ngơ ngác.
Tôi nghe thấy trong lòng anh thốt ra lời với giọng điệu vô cùng hiển nhiên:
“Tôi có muốn hay không thì cũng chẳng sao… Vì Nam Nam muốn làm mà.”
Dường như anh thực sự không hề nghĩ đến bản thân mình.
Anh có vui hay không, có muốn hay không đều không quan trọng.
Chỉ cần kế hoạch này là tôi muốn làm, anh nhất định sẽ dốc toàn lực giúp tôi.
Tôi hiểu rõ suy nghĩ của anh.
Tôi cảm động, cũng rất vui.
Nhưng như vậy là không được.
Thẩm Yến Từ cứ liên tục kìm nén mình, bỏ qua cảm xúc bản thân, lâu ngày như vậy, tình trạng của anh chắc chắn sẽ gặp vấn đề.
Tôi nhẹ nhàng hít một hơi.
Cảm giác như trong lòng, ngoài những cảm xúc ấy còn có một chút nóng lòng không thể kiểm soát.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói càng có vẻ nghiêm trọng hơn:
“Thẩm Yến Từ, em hỏi anh lần nữa, anh có không muốn làm không?”
“Tôi…”
Anh hơi hé miệng, né tránh ánh mắt tôi:
“Tôi không sao.”
“Anh không sao cái gì chứ!”
Tôi thật sự có cảm giác như đấm vào bông vậy, tức đến nỗi không biết phải nói gì.
Tôi buông vai anh ra, đưa ngón tay chạm vào vị trí tim anh, vừa giận vừa tức cười, nói:
“Thẩm Yến Từ, nhà em gặp chuyện, người trả hết món nợ khổng lồ là anh, người bất ngờ muốn cưới em cũng là anh. Hai năm nay anh làm cho em bao chuyện lớn nhỏ, em đều biết rõ, em không phải đứa ngốc. Rõ ràng mọi hành động của anh đều thể hiện anh thích em, sao câu này lại khó được thốt ra từ miệng anh đến vậy?”
Thẩm Yến Từ từ từ trợn to mắt, nhìn tôi bằng vẻ khó tin.
Trước đó tôi đã nghĩ rất lâu, định chọn thời điểm thích hợp, lời lẽ hợp lý.
Kết quả, không ngờ lúc nóng máu, những lời này lại được bật ra như vậy.
Có nhiều chuyện, mở đầu rồi lại dễ dàng hơn.
Dù anh có biểu cảm gì, tôi vẫn tiếp tục chỉ tay vào tim anh nói:
“Thẩm Yến Từ, muốn em chấp nhận anh thì ít nhất anh phải cho em biết anh nghĩ gì. Em không biết đọc tâm, anh chẳng nói gì sao em hiểu? Hay là từ đầu đến cuối em đều tự tưởng mình đa tình? Thật ra anh định sau ba mươi tuổi sẽ đi tu, bây giờ đối tốt với em chỉ là làm phúc tích đức đúng không?”
“Tôi không! Không phải, là em, em không…”
Anh vội vã phủ nhận.
Nhưng nói đến giữa chừng lại dừng lại.
Tôi không bỏ qua, tiếp tục hỏi:
“Em không gì?”
“Em không…”
Khuôn mặt anh dần hiện lên sự đau đớn giằng xé.
Tôi cảm nhận được nhịp thở anh dần tăng mạnh.
Lâu lắm rồi anh mới khó nhọc nói từng chữ:
“Em không tự mình đa tình.”
Câu nói vừa thoát ra, anh như bị xì hơi, cả người lập tức mềm nhũn xuống.
Tôi thấy anh tránh né ánh mắt tôi, cũng nghe thấy trong lòng anh có một âm thanh trống rỗng, bình thản thốt ra:
“Nam Nam đã nhận ra rồi, cô ấy sẽ càng ghét tôi hơn mất.”