Không Thoát Khỏi Thiên Giáng - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tôi từng chữ từng câu nói với anh ấy : "Tôi không muốn đến lúc tình cảm của hai người có vấn đề gì, rồi tôi sẽ trở thành bia đỡ đạn."


"Đường Đường..."


Tính tình của Giang Kỳ thực ra không tốt lắm, rất thiếu kiên nhẫn, nói với tôi nhiều như vậy, chắc là sự kiên nhẫn đã cạn kiệt.


Cho nên bây giờ, mặt anh ấy lạnh đi, đột nhiên đứng dậy.


Tiếng ghế cọ xát với sàn nhà phát ra âm thanh chói tai, anh bỏ lại một câu.


"Tùy cậu."


Tôi cúi đầu, im lặng nhắm mắt lại.


Tối qua tôi ngồi trên ban công thổi gió cả đêm, nên tiếp tục như một kẻ ngốc, tiếp tục che giấu tình cảm dành cho anh ấy , đi theo bên cạnh anh ấy.


Hay là tình bạn lớn lên cùng nhau nên kết thúc tại đây.


Mọi người nói ánh mắt của một người khi thích ai đó thì không thể giấu được, nếu tiếp tục đi theo sau anh ấy, thì cả đối với tôi, và cả đối với Trình Hạ Nhiễm, đều không công bằng.


Không có cô bạn gái nào thích bên cạnh bạn trai mình có một người bạn khác giới quá thân mật.


Kể từ ngày đó, Giang Kỳ cũng không chủ động nói chuyện với tôi nữa, ngay cả khi gặp nhau ở hành lang, cũng đều lướt qua tôi.


Cô gái đi theo bên cạnh anh ấy từ tôi biến thành Trình Hạ Nhiễm, anh ấy dẫn Trình Hạ Nhiễm đi gặp tất cả mọi người trong nhóm bạn của anh ấy.


Trình Hạ Nhiễm là mối tình đầu của anh, là cô gái anh ấy rất yêu.


Tôi yên lặng học bài, cùng với tất cả mọi người, lắng nghe câu chuyện tình yêu của họ từ miệng người khác.


Trình Hạ Nhiễm vì tập múa nên nửa đêm đói bụng đau dạ dày, ngày hôm sau anh ấy liền mang theo bữa tối ít béo do chuyên gia dinh dưỡng ở nhà làm riêng cho cô ấy.


Trường bên cạnh có một bạn nam thể thao rất thích Trình Hạ Nhiễm, mấy ngày trước tan học, chặn Trình Hạ Nhiễm ở trong hẻm, nghe nói sau đó bị Giang Kỳ đánh cho thê thảm.


Kỳ thi tháng này, tôi đã quay lại vị trí nhất khối.


Giáo viên từng nói với tôi rằng, hãy để tôi mặc kệ Giang Kỳ, nếu không việc học của tôi sẽ không có lợi.


Nhà Giang Kỳ rất có tiền, nên học giỏi hay dở đối với anh ấy mà nói, không tính là gì.


Chiều tan học, tôi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm hoàng hôn rực rỡ.


"Thẩm Vãn Đường, sau này cậu muốn thi vào trường đại học nào?"


Một buổi tối nào đó oi bức, Giang Kỳ ngồi bên cạnh, ngón tay thon dài tùy ý nghịch mái tóc dài của tôi, lơ đãng hỏi.


Tôi không chút do dự nói: "Đại học Bắc Thành."


"Xa thế."


Thật ra tôi chưa từng nói với anh ấy, sở dĩ tôi muốn đi đến Đại học Bắc Thành, không chỉ vì nó là một trường đại học hàng đầu, mà còn vì tôi muốn thoát khỏi nơi này, thoát khỏi gia đình đó.


Bố tôi cũng như tất cả những người đàn ông khác, sau khi có tiền thì thay lòng đổi dạ, mẹ tôi cắn răng không ly hôn, bà ấy nghĩ nhất định là vì bà ấy không sinh được con trai, nên bố tôi mới có những người tình bên ngoài.


Khi đêm khuya tĩnh lặng, bà ấy sẽ chỉ vào tôi khóc lóc điên cuồng, tại sao tôi không phải là con trai, như vậy thì bố sẽ không ngoại tình.


Sau này, bà ấy thực sự đã sinh được một cậu con trai.


Bố tôi cũng chỉ quay về gia đình một thời gian ngắn, mẹ tôi có em trai, và bà ấy dồn tất cả tâm tư vào em trai.


Vì bà ấy cảm thấy mình có một chỗ dựa, có một cậu con trai nuôi bà ấy lúc về già.


"Ừm... vậy ông đây cũng thi vào Đại học Bắc Thành đi, cậu ngốc như thế, đến lúc không có tôi che chở, chắc sẽ thảm hại lắm."


Chàng trai đang khoác lác trước mặt là ánh sáng trong những ngày tháng tăm tối đó của tôi, tôi cố gắng hết sức để nắm bắt tia sáng đó.


Cho nên tôi sẵn sàng lãng phí tất cả thời gian của tôi vào anh ấy, dù cuối cùng không vào được Đại học Bắc Thành, chỉ cần cùng anh ấy thi vào cùng một trường là được.


04

Tin đồn Trình Hạ Nhiễm là kẻ thứ ba dần lan truyền trong trường. Tôi và bạn cùng bàn vừa đi vệ sinh xong quay về, Trình Hạ Nhiễm vừa khóc vừa che miệng chạy ngang qua tôi.


Giang Kỳ đuổi theo sau, bỗng nhiên nắm chặt cổ tôi, hận không thể giết chết tôi: "Thẩm Vãn Đường, không phải đã nói phải tránh xa tôi sao, bây giờ lại giở trò gì nữa?"


Tôi bị nghẹt thở, bạn cùng bàn bên cạnh vội vàng muốn đẩy Giang Kỳ ra: "Cậu bị điên à? Tớ và Đường Đường vừa đi vệ sinh về, cậu mau buông cậu ấy ra, cậu ấy sắp không thở được rồi."


Vừa dứt lời, Giang Kỳ đột ngột thu tay lại, tôi như mất hết sức lực, hít lấy hít để không khí.


"Thẩm Vãn Đường, cậu thật sự khiến người ta ghê tởm."


"Đường Đường, cậu có sao không?"


Tôi ngồi xổm trên đất ho sặc sụa, nước mắt thuận thế rơi xuống.


Quý Mộng Di ôm lấy tôi, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi: "Đường Đường không sao đâu, Giang Kỳ và cô bạn gái đó của cậu ta không biết nổi cơn điên gì nữa."


Tôi lau nước mắt, cắn chặt răng không để mình bật khóc.


Bộ dạng đầy hận thù vừa nãy của Giang Kỳ khiến tôi chợt không nhận ra anh nữa, anh ấy dường như thật sự muốn bóp chết tôi.


Chàng trai trong ký ức đã biến mất, hoàn toàn biến mất.


Sau đó, một người bạn cùng lớp cẩn thận đưa điện thoại từ dưới bàn cho tôi xem.


Hóa ra có người đã đăng một bài ẩn danh trên "Bức tường ngỏ", tố cáo Trình Hạ Nhiễm là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của tôi và Giang Kỳ.


Rất nhiều người đã tin, bên dưới toàn là những lời chửi rủa Trình Hạ Nhiễm, những lời lẽ cực kỳ khó nghe.


Vết bầm trên cổ đã chuyển sang màu đỏ, trong lòng tôi nghĩ, đợi tối tan học về, tôi sẽ lập tức đăng bài lên "Bức tường ngỏ" để làm rõ.


Nhưng chưa kịp đăng, tôi đã về đến nhà, bố mẹ đều ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt u ám.


Rõ ràng là đang đợi tôi.


Trong lòng tôi linh cảm không có gì tốt, một chiếc cốc thủy tinh bị ném vỡ dưới chân tôi.


"Con đã làm gì ở trường mà chọc giận Giang Kỳ?" Bố tôi đập bàn thật mạnh, mắt trợn trừng: "Con có biết công ty chúng ta luôn phát triển nhờ vào sự hợp tác với nhà họ Giang không? Con muốn phá hủy sự nghiệp của bố hả?"


Tôi đứng đó, lắng nghe mẹ tôi mắng tôi là "đồ bỏ đi", bố tôi muốn tôi đi xin lỗi Giang Kỳ.


Trong căn biệt thự lạnh lẽo, tôi lạnh run, toàn thân đều lạnh buốt.


Tôi không biết, cũng quên mất, cuộc "đấu đá" này kết thúc như thế nào, tôi bị ép đi xin lỗi Giang Kỳ như thế nào.


Tôi thực ra muốn nói với anh ấy rằng bài đăng đó không phải do tôi đăng, nhưng tôi sẽ đính chính.


Nhưng khi cánh cửa mở ra, anh ấy nhìn tôi từ trên cao xuống, ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương.


Câu nói đó, tôi không thể nói ra.


Tôi cúi đầu, khom lưng, xin lỗi.


Anh ấy chỉ thản nhiên liếc nhìn tôi một cái, dựa vào khung cửa: "Sau này tôi không muốn gặp lại cậu ở trường nữa, Thẩm Vãn Đường."


Bố mẹ tôi cúi đầu khúm núm, liên tục đảm bảo sẽ không để tôi xuất hiện trước mặt anh ấy nữa.


Tôi máy móc ngẩng đầu nhìn anh ấy, dưới ánh đèn trắng lạnh, tôi dường như không nhìn rõ vẻ mặt của anh ấy nữa, cũng không nhìn rõ bộ dạng của anh ấy nữa.


Khoảnh khắc này, lòng tự trọng của tôi hoàn toàn bị chà đạp xuống bùn.


Lúc này tôi mới nhận ra, tôi và anh ấy từ trước đến nay không phải là người cùng một thế giới, chúng tôi từ trước đến nay không có mối quan hệ và địa vị ngang bằng.


Mặt trăng sẽ không bao giờ tự hạ xuống vì sự ảo tưởng của con người, mặt trăng rơi xuống giếng, chỉ là hình ảnh phản chiếu, tất cả đều là ảo ảnh.


Và sự đối xử tốt của vị thiếu gia đó với tôi trước đây, cũng chỉ là sự hứng thú nhất thời của tuổi trẻ.


Tôi không nên ảo tưởng gì cả, ngay từ đầu, đã là sai lầm rồi.


Tối hôm đó tôi dọn dẹp đồ đạc, bố mẹ liên hệ người để chuyển trường cho tôi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo