Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng ta không vạch trần, chỉ là đánh vào đầu con mèo lớn này: “Người phải xin lỗi không phải ngươi!”
“Nhưng mà lại nói tiếp, lão già kia thật sự không biết dạy dỗ trẻ con. Cả hai đứa đều không phải là loại bình thường. Nhưng bản thân hắn cũng không phải là người bình thường.”
Ta nhịn không được mà cảm khái.
Nghĩ thầm, nào có người bình thường khi nhìn thấy một đứa nhỏ ba bốn tuổi đang tranh giành thức ăn với chó hoang, lại có thể không nề hà gì mà giết chó hoang, sau đó lại không nghĩ nhiều nhặt đứa nhỏ kia về nuôi?
Lại còn không biết mệt mà muốn uốn nắn dạy dỗ nàng?
“Ông vẫn luôn mong muốn ngươi trở thành người bình thường.”
“Nhưng hắn không nhìn rõ nhân tâm.”
“Ta cười với Giang Mật: “Nhân tâm là thứ phức tạp nhất, cha mẹ bất công anh em bất hòa là chuyện thường thấy.”
Lão già kia đến khi chết cũng nghĩ là ta về Khương gia để hưởng phúc.
Đáng tiếc là ông chết sớm, nếu không ta nhất định sẽ nắm lấy râu của ông để mắng ông hồ đồ.
Giang Mật nghĩ ngợi, lại nhỏ giọng nói: “Nhưng không phải người nào cũng đều xấu.”
Ta với Giang Mật trái ngược nhau.
Lại cùng bị một lão già nhặt ve chai nhặt về nhà, lại nuôi lớn cùng nhau.
“Mật Mật này,” Ta đột nhiên gọi Giang Mật, “Ta thì cảm thấy nắm tay cứng mới là vương đạo.”
Giang Mật làm lơ cách xưng hô kia của ta.
Hắn nghĩ ngợi rồi nói: “Vậy lúc gặp được người tốt, ngươi có thể đánh ít đi vài cái được không?”
Cái đuôi đầy lông xù xù không nghe theo lời của chủ nhân mà quấn quanh cổ tay của ta.
Sắc mặt của Giang Mật cứng đờ, theo bản năng muốn túm đuôi trở về.
Lại bị ta nắm lấy, ôm ấp vuốt ve.
Ta bị chọc cười: “Được nha!”
27.
Dần dần, ta khống chế được thế lực của Khương Gia.
Cũng biết được năm đó ta bị mất tích không phải là việc ngoài ý muốn, mà là những kẻ gọi là cha mẹ của ta kia, khi ta sinh ra không thể kiểm tra ra tinh thần lực, đã vứt bỏ ta.
Rốt cuộc phần lớn mọi người khi mới sinh ra đã có thể đo được tinh thần lực mỏng manh.
Ta đã sớm là người bị vứt bỏ.
Lão già chết đi cũng liên quan mật thiết tới bọn họ.
Vẫn là câu nói kia, ông ấy không thể nhìn rõ nhân tâm.
Ông ấy cho rằng hổ dữ không ăn thịt con.
Ông ấy hy vọng đôi vợ chồng này có thể đối xử tốt với ta, vì thế đã đem đại bộ phận gia nghiệp đã tích cóp nhiều năm đưa hết cho họ.
Lại không nghĩ là đưa tới cho loài lang sói.
Cho nên ta đã thiết kế một hồi chuyện ngoài ý muốn, khiến cho bọn họ được thể nghiệm cảm giác được trở thành người thường, loại người mà họ vẫn luôn khinh thường.
Bọn họ đã sớm quen với việc sinh sống trong hoàn cảnh giàu có, đặc biệt là Khương Như Vận.
Nghe nói mỗi ngày đều ồn ào ầm ĩ, thậm chí là giết hại lẫn nhau.
Nhưng bọn họ không thể chết được.
Chỉ có sống sót mới có thể chuộc tội
Phù gia cũng bị lộ ra rất nhiều tin tức gièm pha, còn là bí mật trong nhiều năm qua bọn họ âm thầm thực hiện thí nghiệm trên cơ thể người.
Bọn họ có ý định tạo ra thần.
Làm ra thú thế có được nhân tính có tinh thần lực cường đại nhất.
Nghe nói bọn họ đã từng thành công.
Nhưng sau đó lại bị một người chỉ là nhân viên thực nghiệm trộm đi hai cá thể được thí nghiệm.
Lúc bọn họ bị mang đi, vị gia chủ Phù gia còn điên điên khùng khùng nói mê sảng.
Trong đó lặp lại hai từ “Thôn phệ”, “Áp chế.”
Vì thế rất nhiều người bắt đầu mắng.
Ngay cả việc năm đó Phù Bạch bị lưu lạc đến chợ đen cũng bị nói là báo ứng.
Nhưng mà, nhưng việc này có liên quan gì tới chúng ta đâu?
Ta nghĩ trong lòng, sau đó không hề có gánh nặng gì mà vội vàng chạy về nhà vuốt ve mèo.
Thật vất vả Giang Mật mới đồng ý với ta sẽ mặc những loại quần áo đặc biệt đó, ta không thể bỏ lỡ!
28.
Thật lâu trước kia.
“Mật Mật, ta rất chán ghét thế giới này.”
“Meo!”
“Thôi, nể mặt ngươi và lão già, ta miễn cưỡng thấy nó tốt đẹp một chút.”
Một lúc lâu sau
“Giang Mật, ta cảm thấy thế giới này thật sự không ổn.”
“Hả?”
“Cho nên ngươi có thể kêu meo meo một tiếng cho ta nghe được không?”
“…”
“Giang Mật? Mật Mật?”
“Meo”
“Thật là hay quá đi! Ta đột nhiên cảm thấy thế giới này cũng không đến nỗi tệ lắm!”
Thanh âm nhỏ dần.