Kiếp Này Bao Nuôi Chồng Yêu - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Cuối cùng tôi cũng không biết tại sao Lý Bằng lại đồng ý ly hôn, nhưng nỗi đau mà cuộc hôn nhân đó mang lại thì mãi mãi không thể thoát khỏi


Còn cả cái chết của bà ngoại ở kiếp trước nữa


Tôi chìm trong cảm xúc, cho đến khiChu Đằng nắm lấy tay tôi


11


Dường nhưChu Đằng  đã làm gì đó, Lý Bằng lại biến mất khỏi thế giới của tôi một thời gian dài


CònChu Đằng thì ngoài công việc lại đăng ký thêm lớp học bổ túc văn hóa. Tôi cũng thuận lợi tốt nghiệp đại học


Tháng 12, tôi vừa hà hơi cho ấm tay vừa làm bài thi trong phòng thi


Bên ngoài không biết tuyết đã rơi từ lúc nào. Khi ra khỏi phòng thi,Chu Đằng đã sớm đợi ở bên ngoài


Về đến nhà, kỳ nghỉ đông thực sự bắt đầu


Kỳ nghỉ đông năm nay có chút ồn ào, vì dì Hai mang hai cô con gái đến nhà chúng tôi chúc Tết bà ngoại


Căn biệt thự nhỏ mới mua, vì có hai cô bé mà trở nên đặc biệt náo nhiệt


Tôi nhìn hai cô bé, bỗng nhớ lại hai cô con gái của tôi ở kiếp trước


Mẹ của hai cô bé đó tên là Chu Vận, tôi gặp Chu Vận năm 26 tuổi khi đang bị trầm cảm, một mình đi khám bệnh


Chu Vận bị ung thư giai đoạn cuối, ban ngày đi làm ở nhà máy, tối đi làm hóa trị


Tôi thường mang đồ đến cho chị, chị rất lạc quan, tiện thể chăm sóc tôi


Tôi cuộn mình trên sofa nhà chị xem TV, ăn cơm chị nấu cũng thấy khá hơn nhiều


Chu Vận không qua khỏi mùa đông năm đó. Di vật của chị, hai cô bé Chu Viên và Chu Đào, sau này được tôi nhận nuôi


Kiếp này tôi sống lại quá sớm, sớm đến mức Chu Vận còn chưa đến Bắc Kinh


Tôi cũng không tìm được chị ở đâu


Nhưng, nếu có thể, tôi hy vọng kiếp này sẽ có sự thay đổi, tôi hy vọng chị có thể sống lâu hơn một chút, sống vui vẻ hơn một chút


Lúc này, hai cô con gái của dì Hai đang vây quanh tôi đòi lì xì, lòng tôi cũng mềm đi


Tôi quay đầu nhìnChu Đằng,Chu Đằng đưa cho tôi hai bao lì xì, tôi đưa cho chúng


Chúng vui vẻ rời đi


Buổi tối, tôi hiếm khi bùi ngùi, ômChu Đằng lẩm bẩm: "Anh có biết không? Thực ra em là người sống lại, kiếp trước em cũng có hai cô con gái như vậy, chúng cũng đáng yêu như thế. Anh có biết không? Kiếp trước anh giàu lắm, kiếp trước chúng ta cũng đã kết hôn..." 


Chu Đằng nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, khẽ hỏi: "Vậy sao?" 


"Đúng vậy! Những gì em nói đều là thật, anh không tin sao?" 


 Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ về tôi. Sau đó, trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy  anh khẽ nói


"Anh tin, từ khoảnh khắc em xuất hiện, anh đã không còn gì là không tin nữa." 


12


Bông tuyết cuối cùng của mùa đông rơi xuống rồi tan đi. Đầu mùa xuân, những chồi non mới  lại mọc lên


Áo bông mùa đông vẫn chưa cởi ra, tôi hiếm khi có thời gian đi dạo cùng bà ngoại khắp nơi. Bắc Kinh ngày nay mỗi ngày một khác


Chúng tôi ở trong một trung tâm thương mại mới mở, ngắm nhìn những gian hàng xa xỉ phẩm mới xuất hiện


Bà ngoại cầm một chiếc áo lên ướm vào người tôi: "Duyệt Duyệt của bà càng ngày càng xinh đẹp." 


Tôi bị đẩy vào phòng thử đồ thử quần áo mới, lúc đi ra lại không khỏi nhíu mày


"Bà ngoại đâu rồi?" 


Nhân viên bán hàng trả lời rằng, lúc nãy bà nói đi vệ sinh, đến giờ vẫn chưa về


Tôi thay đồ xong liền đi tìm khắp trung tâm thương mại


Nhưng tìm mãi không thấy, cho đến khi tôi nhận được một cuộc điện thoại


Đã rất lâu rồi tôi không nghe thấy giọng của Lý Bằng, qua điện thoại, giọng  hắn ta khàn khàn: "Tề Duyệt." 


Cơ thể tôi cứng đờ trong giây lát, tôi run rẩy nắm chặt điện thoại


"Lý Bằng, anh muốn làm gì?" 


"Tề Duyệt, cô không nên hủy hoại tôi cả hai kiếp. Ra khỏi cửa rẽ trái, tôi đợi cô ở ngã rẽ thứ hai, cô có thể gọiChu Đằng, nếu cô muốn nó chết cùng cô." 


Tôi cúp máy, cứng ngắc bước ra ngoài, tôi đã luôn nghĩ rằng mình đã thoát khỏi  hắn ta


Hơi thở và thời gian dường như trôi rất chậm, mỗi bước chân đều nặng như đeo chì


Tôi ra khỏi cửa, rẽ trái, cuối cùng cũng đến ngã rẽ thứ hai


Tôi nhìn thấy bà ngoại nằm ở đó,  còn có  cả Lý Bằng


"Anh thả bà ngoại tôi ra." 


"Vậy thì cô ngoan ngoãn lên xe đi." 


13


Tôi thường không hiểu, có phải con người cả đời này không được phép đưa ra một lựa chọn sai lầm, có phải đã sai lầm thì sẽ mãi mãi bị đày đọa hay không? 


Nếu lúc đó  tôi không trêu chọc Chu Bằng thì có phải sẽ không xảy ra  những chuyện sau này, bà ngoại cũng sẽ không chết


Tôi ngồi trong bóng tối, tay bị trói sau lưng


Không biết đã bao lâu trôi qua, tôi nghe thấy tiếng bước chân


Lý Bằng xách đèn đi tới, bóp lấy má tôi, giọng nói độc ác: "Tề Duyệt, cô ngốc thật hay giả ngốc vậy? Tôi không phải thứ tốt đẹp, chẳng lẽ thằngChu Đằng đó là thứ tốt đẹp sao? Kiếp trước nó đã làm thế nào để từ tầng lớp đáy xã hội leo lên vị trí cao đó trong vài năm, những việc nó làm, nó có dám cho cô biết không? Cô có biết nó đã làm gì để ép tôi ly hôn không?" 


Tôi cúi đầu không nói một lời


"Tề Duyệt, nói đi, không nói nữa tôi giết cô đấy." 


Dường như hắn ta  bị dáng vẻ của tôi chọc giận, bàn tay bóp cằm tôi càng dùng sức


Tôi ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của  hắn ta, nói: "Anh ấy làm gì cũng không quan trọng, anh ấy mãi mãi quan trọng hơn anh." 


Tôi vừa dứt lời, ánh mắt  hắn ta càng thêm âm u: "Cô về  bảoChu Đằng tha cho tôi, đừng để nó treo thưởng nữa, tôi có thể tha cho cô." 


Tôi nhìn  hắn ta lắc đầu


 Hắn ta đá tôi một cái, ngay lúc cơn đau ập đến, tôi nhìn thấy cổ tay kia của  hắn ta dường như đã bị rút gân, mềm oặt rũ xuống


Tôi bỗng bật cười: "Lý Bằng, hóa ra anh cũng có lúc sợ sao, Lý Bằng, anh cũng sẽ sợ chết à? Lý Bằng, lúc anh làm những chuyện đó không nghĩ đến cái chết sao?" 


Sợi dây trói sau lưng đã bị tôi dùng lưỡi dao cắt đứt, Lý Bằng thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì  tôi đã túm lấy  chiếc ghế sau lưng, khoảnh khắc  hắn ta phản ứng lại cầm dao lên lại bị tôi dùng ghế đập vào đầu


 Hắn ta bị đập đến choáng váng, chưa kịp phản ứng, tôi lại dùng ghế đập vào đầu hắn ta . Tôi dùng sức rất mạnh,  hắn ta ngã vật ra đất, ôm chặt đầu rên rỉ


"Lý Bằng, bà ngoại tôi không phải do bệnh viện truyền nhầm thuốc, là anh, anh đã đổi thuốc của bà, khiến bà đột tử. Kiếp trước tôi đã điều tra rất lâu, nhưng không tìm được anh, hóa ra anh trốn ở đây." 


Tôi nhặt con dao lên kề vào cổ Lý Bằng, cái chết khiến  hắn ta run rẩy dữ dội. Tôi đưa tay lấy sợi dây trói  hắn ta lại


"Lý Bằng, ngày xưa có một cách xử tử gọi là lăng trì, anh biết không?" 


"Tề Duyệt cô điên rồi..." 


" Lẽ ra anh  phải biết từ lâu rồi chứ." 



KhiChu Đằng và bà ngoại đến, cảnh sát đã bao vây tôi. Thực ra, kiếp này tôi cũng muốn làm cảnh sát, cũng muốn làm thẩm phán, cũng muốn một lần bảo vệ công lý thực sự, nhưng tôi, đã không còn kịp nữa rồi


Tôi từng nghĩ mình có thể nhẫn nhịn cho đến khi mọi chuyện kết thúc, bắt đầu một cuộc sống mới ở đây, cùng với bà ngoại vàChu Đằng. Nhưng Lý Bằng không tha cho tôi, tôi cũng không muốn tha cho  hắn ta lần thứ hai


Vết thương từng chịu đựng sẽ không bao giờ lành lại, chỉ có thể tái phát trong những đêm dài, lở loét, cho đến khi chết đi


Và bây giờ, mọi thứ đã kết thúc, căn bệnh cũ của tôi cũng nên được chữa khỏi. Tôi đưa bàn tay dính đầy máu lên cầm lấy con dao, thực ra, cái chết có lẽ là bến đỗ tốt nhất của tôi


Máu trên cổ nhớp nháp, lưỡi dao lạnh buốt


13


Khi tôi tỉnh lại, tôi nhìn thấyChu Đằng của tuổi bốn mươi tám.Chu Đằng lặng lẽ ngồi bên cạnh tôi, thấy tôi tỉnh, đầu ngón tay anh khẽ động


Đầu ngón tay lướt trên khóe mắt tôi, lau đi giọt nước mắt ấy


"Tỉnh rồi? Nhớ lại rồi à?" 


Tôi ngẩn ngơ nhìn anh, một lúc lâu sau mới gật đầu. Dường như cuối cùng tôi cũng hiểu, tại saoChu Đằng lại thích tôi


Sau khi tỉnh lại, trạng thái của tôi không ổn định suốt một khoảng thời gian dài. Sau đóChu Đằng đưa tôi đến một ngôi chùa, hôm đó ánh nắng chiếu lên người anh


Anh giơ nén hương lên, giọng nói trong trẻo mà thành khẩn: "Nguyện cho Tề Duyệt nhà con, quá khứ qua đi, tương lai xán lạn." 


Nén hương đó được cắm vào lư hương, khói hương bay lên trong ánh nắng. Tôi nhìn làn khói đó, một lúc lâu sau tôi mới cười nói: "Chu Đằng, ở thế giới mà em đã chết ấy, em có thi đỗ cao học không?" 


"Đỗ rồi, là thủ khoa chuyên ngành." 


"Vậy thì bà ngoại chắc chắn rất vui, anh đã phụng dưỡng bà đến cuối đời đúng không?" 


"Ừm." 


"Vậy thì tốt rồi." 


(Hết)


Ngoại truyện


Tôi học không nhiều, chỉ có thể coi là biết chữ


Tôi không hiểu đạo lý lớn lao gì, tôi chỉ biết, sống là để kiếm tiền


Kiếm tiền, bố và mẹ kế sẽ vui, họ vui  thì sẽ không mắng tôi nữa


Sau này tôi gặp Tề Duyệt, tôi kiếm tiền, Tề Duyệt sẽ vui. Tôi không kiếm tiền, Tề Duyệt cũng sẽ vui, đôi mắt cô ấy nhìn tôi là sẽ mỉm cười


Tôi rất thích Tề Duyệt, đến mức một thời gian dài tôi đều thích đi cầu thần bái Phật, vì đã có nguyện ước


Tề Duyệt không thích Lý Bằng. Tôi không làm gì ghê gớm, tôi chỉ trùm bao tải đánh hắn một trận, rồi tố cáo chuyện hắn lén lút trốn trong nhà vệ sinh nữ với nhà trường


Sau đó Lý Bằng bỏ học bắt đầu cờ bạc, rồi bị người cho vay nặng lãi cắt đứt gân tay


Đó là số phận của hắn, cũng có một phần do tôi ra tay. Nhưng hắn không đến báo thù tôi, lại cho rằng đó là lỗi của Tề Duyệt. Khi tôi và cảnh sát tìm thấy, hắn nằm trên đất, máu chảy lênh láng


Sau đó, Tề Duyệt đã chết trước mặt tôi


Năm bà ngoại qua đời, tôi cũng đã tự sát. Khi tỉnh lại, tôi quay về năm hai mươi sáu tuổi, tôi đã mất hai năm để tìm lại Tề Duyệt


Cô ấy không nhận ra tôi, nhưng không quan trọng, trong những năm tháng dài đằng đẵng sau này, chúng tôi sẽ từ từ làm quen với nhau.

(Hoàn)
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo