Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
24
Tôi nói với bố mẹ rằng chuyến đi du lịch tôi đăng ký còn một ngày nữa mới kết thúc.
Thật ra tôi chỉ một mình đi bộ ngoài phố.
Gần đến giao thừa, nhà nhà đều đã dậy lên không khí Tết.
Lũ trẻ vui vẻ kéo nhau chạy qua, tay cầm xiên kẹo hồ lô, hẻm nhỏ vang lên tiếng chuông leng keng giòn giã.
Còn tôi chỉ thấy sống mũi cay xè, mắt bắt đầu ươn ướt.
Bạch Vũ Lâm gọi điện cho tôi.
Tôi không bắt máy.
Anh cứ gọi mãi.
Cuối cùng tôi không chịu được nữa, nghe máy.
“Anh phiền chết đi được.”
Tôi gần như bật khóc mà thốt ra câu đó, tôi vẫn không kìm được.
“Xin lỗi.”
Điện thoại vừa nối máy, anh liền lên tiếng xin lỗi.
Đúng là người này, thông minh đến vô cùng.
Về đến nhà chắc chắn đã đoán được mọi chuyện xảy ra.
Có khi còn đoán trước cả những gì tôi sẽ nói.
“Bác sĩ Bạch, nghiên cứu vui không?”
“Phân tích ra tôi là loại bệnh thần kinh gì chưa?”
“Có kết quả khoa học rồi chứ? Chuẩn bị đưa tôi vào bài báo khoa học nào đó rồi phải không?”
Tôi nói liền một tràng, rồi chợt nhận ra người chịu đau khổ vẫn chỉ là mình tôi.
“Giai đoạn tiếp theo, chắc là định chia tay tôi, rồi nghiêm túc nghiên cứu xem kiểu người mắc chứng rình mò như tôi sẽ phát điên đến mức nào vì anh đúng không?”
Anh bên kia điện thoại im lặng.
Như thể đang suy nghĩ. Nhưng tôi không muốn quan tâm đến những lời dối trá được cân nhắc kỹ lưỡng của anh.
Tôi cúp máy.
Rồi một mình ngồi nhìn hàng kẹo hồ lô mà rơi nước mắt.
“Mẹ ơi, mua cho chị kia một xiên kẹo hồ lô đi.”
“Chị ấy thèm đến khóc luôn rồi kìa.”
Tôi nghe thấy một bé gái nói như thế bên đường.
Và thế là… tôi lại vỡ òa thêm lần nữa.
25
Tôi lững thững đi đến quán rượu nhỏ bên sông lần trước.
Lần này hình như đông khách hơn.
Nghe nói con gái được giảm giá một nửa, thế là tôi gọi rất nhiều rượu.
Rất nhiều, rất rất nhiều.
Bởi vì tôi biết rõ, dù có uống bao nhiêu tôi cũng chẳng thể say.
Người ta nói mượn rượu giải sầu chỉ là nói suông, tôi chỉ càng uống càng buồn.
Càng uống, trong đầu càng chỉ nghĩ đến Bạch Vũ Lâm.
Tôi thật hết cách với bản thân rồi, có khi đây đúng là một thứ bệnh, nên được chữa trị, quên được anh ta tôi sẽ tự do tự tại, sống vui vẻ biết mấy.
“Em gái, uống rượu một mình à?”
Một tên tóc vàng mặc áo sơ mi hoa lượn lờ bước đến trước mặt tôi.
“Cút.”
Tôi bực bội đuổi hắn đi.
“Ối chà, cá tính ghê ta.”
“Tôi cá cái con m…”
Tôi đang định chửi thì kịp thời nuốt lại giữa chừng.
Vì tôi thấy bóng dáng người đó, vì nhìn thấy anh, tôi lập tức khởi động “bộ lọc chửi bậy” của mình.
Bạch Vũ Lâm nhẹ nhàng đặt tay lên vai tên tóc vàng.
“Anh bạn, tán gái thì rẽ trái.”
“Cô này là vợ tôi.”
Vợ.
Anh ta đúng là dám nói thật.
Tôi đỏ hoe mắt trừng anh.
Kiểu tóc của anh hơi rối, cổ áo cũng không còn gọn gàng như mọi khi. Khả năng lớn là vội vã chạy đi tìm tôi, khả năng nhỏ là cố tình.
Giả vờ.
“Uống à?”
Anh ngồi xuống đối diện tôi, gõ chai rượu vào ly của tôi.
“Không.”
“Tôi định lên giường với tên tóc vàng kia.”
Cố tình chọc giận anh.
“Em nhắc lại lần nữa xem?”
Tôi không nhìn rõ nét mặt anh, nhưng chắc chắn là anh cười rồi.
“Tôi nói, tôi định lên giường với cái thằng…”
Môi bị chặn lại.
Là một nụ hôn hơi ép buộc, mang theo mùi rượu vừa nuốt, bỏng rát.
Tôi đẩy anh ra, lần này anh không tránh, để nụ hôn ấy dừng lại.
Rồi tôi tát anh một cái.
...
Mặt anh lệch hẳn sang một bên, mái tóc rối che khuất ánh mắt.
“Ừm… tát đau đấy.”
Tôi nghe thấy anh nói vậy.
“Anh bị điên à?”
“Ừ.”
Lại như thế.
Giọng nói mát lạnh, nhẹ tênh và chẳng thể đoán trước, anh luôn như vậy với tôi.
“Nếu tôi không phối hợp với nghiên cứu của anh thì sao, bác sĩ Bạch?”
“Chẳng phải anh sẽ không cần giả vờ yêu tôi nữa sao?”
“Cái gì mà ‘giả vờ yêu em’?”
Anh đưa chân đá nhẹ tôi dưới gầm bàn.
“Còn giả vờ.”
Tôi đáp lại.
Anh cười.
“Định nghĩa về ‘giả vờ’ của em cũng lạ đấy, cô Nam à.”
Tôi không muốn cãi nhau, đứng dậy bỏ đi.
Anh vẫn theo sau tôi.
“Anh biết thế này rất khó xử, vì ngay từ đầu tiếp cận em, anh quả thật có mục đích riêng.”
“Cho nên, tình huống như hiện tại, anh đã dự đoán trước, nhưng đúng là khó ứng phó thật.”
Tôi không muốn nghe những lời lý trí, tính toán ấy của anh.
Tôi cảm thấy mấy câu kiểu đó chẳng khác gì đàn ông nói dối, toàn là ngụy biện cả.
Nên tôi bước càng lúc càng nhanh.
Anh vẫn thong thả theo sát tôi.
“Nam Nam, em cảm thấy mình bẩn thỉu sao?”
“Anh cứ phải chọc đúng chỗ đau của tôi…”
Tôi đột ngột quay lại nhìn anh.
Chỉ thấy anh đang nhìn tôi, trong mắt như có cả ngân hà.
“Thật ra, người bẩn thỉu, đáng khinh và tối tăm nhất là anh.”
“Bởi vì trong lúc nghiên cứu, anh đã yêu luôn đối tượng nghiên cứu của mình và không thể dứt ra được.”
“Ba năm trước, đó từng là cú sốc lớn cho sự nghiệp của anh, khiến tâm anh tan nát, thật sự từng muốn lui về ẩn cư trong núi.”
“Nhưng sáng hôm đó, khi thấy em cười chào anh…”
“Em biết không? Hôm đó nắng rất đẹp, và anh lập tức hoàn tục.”
“…”
Anh ghé sát lại nhìn tôi.
Đôi mắt vô tội mở to, nghiêng đầu.
“Sao không nói gì nữa vậy?”
“…Bị trẹo chân rồi, Bạch Vũ Lâm.”
26
Tôi nằm bò trên lưng anh, đung đưa cây chong chóng Tết vừa cướp được từ tay một đứa trẻ.
“Bạch Vũ Lâm, đừng lừa em.”
“Lừa gì cơ?”
“Lừa em, nói là yêu em. Nếu anh thật sự dám như vậy… em sẽ kéo anh cùng chết.”
Tôi dùng cán chong chóng chọc vào động mạch cổ rõ ràng của anh.
“Vậy thì anh sẽ viết tên em vào mục ghi chú mỗi ngày.”
“Để làm gì?”
Tôi ghé sát hỏi.
“Để sau khi anh chết, người ta sẽ nghi ngờ em đầu tiên.”
…Đúng là thần kinh.
Còn có ý thức xử lý hậu sự nữa.
Không biết vì sao, tôi bật cười, nằm sau lưng anh, anh khẽ nhún người cõng cho chắc.
“Đừng động đậy linh tinh.”
Anh nói.
Đúng lúc đó, pháo hoa đêm Giao thừa nổ tung trên bầu trời.
“Nam Nam, thật ra anh vụng về trong ăn nói lắm.”
“Không biết nên nói với em thế nào, nên do dự rất lâu.”
“Lúc nào cũng lắp bắp, nói chẳng đâu vào đâu.”
“Thôi thì, nói thẳng… Anh yêu em.”
Trong khoảnh khắc tàn pháo hoa, tôi nghe anh nói khẽ như vậy.
Tôi vòng tay ôm cổ anh.
Anh quay lại nhìn tôi.
“Ngủ rồi à?”
Anh bật cười.
“Thật biết chọn lúc mà.”
…
Trên con đường dài dằng dặc ấy, ánh pháo rơi rơi như sao.
Đó là mùa đông khiến tôi mãi mãi không thể quên.
27
Tôi có một bí mật, tôi đã thầm yêu anh trai nhà hàng xóm từ rất lâu rồi.
Còn bây giờ, anh ấy cũng có một bí mật.
Là tôi.