LẠC HOA ĐỘNG NỮ - chương 12

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

"Nếu không phải tôi kịp thời  chặn tảng đá lớn, kích hoạt sớm cơ quan do trưởng thôn bố trí, e rằng bác Liễu đã dẫn cảnh sát đến bắt sạch các người từ lâu rồi."  

"Tôi đang giúp cô báo thù đấy, cô có nên cảm ơn tôi không?"  


Nói xong, hắn túm lấy tóc tôi, ép đầu tôi ngửa ra sau, ghé sát tai tôi thì thào bằng giọng âm u:


 "Thế giới này, dù có thần thánh thật, thần cũng chẳng bao giờ đoái hoài đến bọn họ. Thần chỉ khinh bỉ, phỉ nhổ bọn họ mà thôi."  


Đến tận bây giờ, tôi mới nhận ra rằng kế hoạch báo thù mà tôi và trưởng thôn đã tỉ mỉ mưu tính bao năm qua, hóa ra chỉ là làm áo cưới cho kẻ khác.  

Cái chết của ông nội tôi có liên quan đến cha con Liễu Sa, nhưng nỗi hận mất con của trưởng thôn, từ đầu đến cuối, lại nhầm đối tượng.  


Nghĩ đến lời dặn dò của trưởng thôn trước khi đi, tôi cố kìm nén cơn giận trong lòng, hỏi hắn: "Thế còn trưởng thôn thì sao?"  

"Trưởng thôn đã nuôi anh như con ruột, anh sao lại ra tay với ông ấy sao?"  


"Ồ," Khâu Tam tỏ ra thờ ơ: "Trưởng thôn à, tôi đương nhiên mong ông ấy sống tốt. Nhưng chẳng còn cách nào khác, ông ấy sớm muộn gì cũng biết sự thật và sẽ giết tôi để báo thù. Chi bằng để ông ấy sớm được đoàn tụ với con gái mình."  


Nói xong, hắn nở một nụ cười độc ác, nhìn tôi: "Cô không biết đâu, con đập ngăn nước ở thượng nguồn làng ta, sau trận lũ lớn lần trước, đã bị nước xô ra một vết nứt, chẳng còn vững chắc nữa."  

"Chỉ cần đặt một ít thuốc nổ, nhẹ nhàng kích nổ một cái, bùm! Kết hợp với một trận mưa lớn, con đập sẽ không chịu nổi dòng sông dâng cao. Làng Liên Hoa của chúng ta, trong chớp mắt, sẽ bị nhấn chìm."  


"Sáng nay, dù trưởng thôn không thả tôi đi, tôi cũng sẽ tự đi."  

"Tôi đã làm gì sai chứ? Tôi chỉ là chưa kịp nói sự thật cho trưởng thôn biết thôi."  


Khâu Tam nhìn ngôi làng bị nhấn chìm ở phía xa, vẫn còn đắc ý với "kiệt tác" của mình.  


Bỗng nhiên, tôi nhớ lại lời ông nội từng nói mỗi khi tôi bị người trong làng chế giễu là đứa trẻ mồ côi:  

"Đừng sợ, Tùng Tử của ông không phải trẻ mồ côi. Nơi nào có ông, nơi đó là nhà của Tùng Tử."  


Ông nội nói đúng. Nơi có ông mới thực sự là nhà của tôi.  


Tôi lùi lại một bước, lấy hết can đảm, đưa tay nắm chặt cổ tay Khâu Tam. Trong ánh mắt kinh hoàng chưa kịp phản ứng của hắn, tôi lao mình về phía trước.  


Dưới thung lũng, dòng sông cuồn cuộn đang gào thét. Tôi biết, đó là người nhà của tôi đang vẫy gọi tôi.  


Chỉ mong rằng, khi gặp lại ông nội và trưởng thôn dưới âm tào địa phủ, họ sẽ không trách tôi.  


Từ đây, làng Liên Hoa không còn một ai sống sót. Thế gian cũng chẳng còn Lạc Hoa Động Nữ.  


-Hết-


---

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo