Lại Gặp Mùa Thu - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Mùa hạ là màu xanh um tùm, là tiếng ve sầu không bao giờ dứt, là cơn khát chỉ có kem và nước ngọt có ga mới có thể làm dịu, là tiếng giòn tan và vị ngọt thanh khi cắn một miếng dưa hấu.
... Là cái nóng không thể rời xa máy điều hòa và quạt điện.

Mới hơn 2 giờ 30 phút chiều, Phùng Thu đã xuất phát từ nhà, kết quả là đến sớm không chút bất ngờ.

Cửa phòng đọc vẫn chưa mở, vài người lác đác giống như cô đang đợi ở cửa, không biết là không nhìn thấy thông báo, hay cũng đến sớm.

Toàn là những gương mặt xa lạ, chưa từng thấy hoặc chưa từng để ý.
Không có ai là anh.

Tương tự, máy điều hòa không biết là không có, hay là hiệu quả ở đây không tốt.
Hơi lạnh như bị đứt đoạn ở một nơi nào đó trên đường đến, trước cửa chỉ còn lại không khí ngột ngạt thành một khối, có thể nóng đến mức khiến người ta choáng váng.

Chẳng phải là giống như choáng váng sao. Tháng này. Bắt đầu kể từ lần đầu tiên gặp anh.

Cũng may phòng đọc nhanh chóng mở cửa, Phùng Thu nhanh chân lách vào, được cứu thoát thành công trong làn hơi lạnh của máy điều hòa.

Vì biết chắc anh chưa đến, lần này cũng không cần phải ngốc nghếch nhìn ngó xung quanh như mấy lần trước, cô đi thẳng đến kệ sách khu I, rút ra quyển "Án mạng trên sông Nile" vẫn chưa đọc xong, rồi lại vô thức nhìn về phía quyển "Vụ ám sát Roger Ackroyd" đang chìm trong ánh nắng.

Anh đã đọc xong chưa?
Chắc là chưa đâu nhỉ.

Trong ánh mắt liếc trộm tuần trước, có thể cảm nhận rõ ràng tần suất lật sách của anh khá chậm.

Phùng Thu lại ngồi về vị trí giống như tuần trước, theo thói quen lấy bình giữ nhiệt đựng đồ uống lạnh ra, mở sách, đọc một trang, lại ngẩng đầu nhìn về phía cửa, rồi lại đọc thêm một trang, tiếp tục nhìn ra cửa.

Chữ trên sách trong đầu cô vo thành một mớ hỗn độn, cũng không biết đã đọc vào được những gì.

Nhưng chiều thứ bảy vốn dĩ là thời gian nghỉ ngơi dành cho chính mình, cô cũng buông thả bản thân để lãng phí thời gian.

Trong một khoảng trống cúi đầu đọc sách, chiếc ghế ở góc đối diện chéo bỗng nhiên bị người ta kéo ra, có tiếng động nhẹ truyền đến.

Phùng Thu lập tức ngẩng đầu lên.
Đập vào mắt lại là một gương mặt đàn ông xa lạ, đã trưởng thành.

Niềm vui mừng chưa kịp ấp ủ trọn vẹn đã như hơi nóng bị gió lạnh của máy điều hòa thổi tan.

Bờ vai của Phùng Thu chùng xuống một chút, cô giơ đồng hồ lên, xem giờ.

Mới 3 giờ 5 phút.
Đã 3 giờ 5 phút rồi, anh vẫn chưa đến, không lẽ hôm nay không đến nữa.

Vị trí của cô và vị trí ở góc đối diện chéo cùng với cửa gần như tạo thành một đường thẳng, có thêm một người lạ chắn ở giữa, Phùng Thu không tiện thường xuyên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa nữa, đành phải cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Chữ trôi vào trong đầu, rồi lại cùng với những suy nghĩ lộn xộn bay ra ngoài vũ trụ.

Lúc chiếc ghế ở vị trí đối diện bị kéo ra, có lẽ vì động tác nhẹ, nên lúc đầu Phùng Thu không để ý, mãi cho đến khi một quyển "Vụ ám sát Roger Ackroyd" có bìa quen thuộc lọt vào khóe mắt.

Bàn tay đè trên sách có xương khớp thon dài rõ ràng, trắng lạnh như ngọc.

Phùng Thu lập tức ngẩng đầu lên.
Chàng trai vừa mới ngồi xuống dường như vẫn còn nhớ cô, giống như lúc lướt qua nhau tuần trước, anh khẽ gật đầu với cô.

Trái tim thấp thỏm không yên lập tức trở nên vững vàng, rồi từ sự vững vàng đó lại nảy sinh ra niềm vui vô hạn.
Như màu xanh um tùm dưới lầu tràn ngập trái tim.

Phùng Thu siết chặt trang sách, cố gắng đè xuống khóe môi muốn cong lên, cũng giả vờ điềm nhiên gật đầu đáp lại.

Chàng trai không nhìn cô nữa, cúi đầu lật sách.

Phùng Thu cũng không thất vọng, vốn dĩ chỉ là mối quan hệ gặp mặt vài lần, có thể có ấn tượng với cô đã được coi là một tiến triển không tồi.
Chỉ là thư viện thật sự không phải là một nơi thích hợp để trò chuyện.

Chỉ có hai cơ hội giống như tuần trước: Một lần lúc lấy sách; Và một lần nữa lúc trả sách.

Lúc lấy sách có thể gặp được nhau hoàn toàn dựa vào duyên phận và may mắn, không thể cưỡng cầu.
Ngược lại cũng có thể đứng chờ ở kệ sách khu I, dù sao thì quyển "Vụ ám sát Roger Ackroyd" đó anh vẫn chưa đọc xong, nhưng như vậy lại quá lộ liễu.

Thời cơ trả sách tốt hơn một chút, tiền đề cũng phải dựa trên việc anh không đi về sớm.

Cũng may hôm nay nữ thần may mắn đã đứng về phía cô.

Thật ra vào khoảng hơn năm giờ một chút, trong ánh mắt liếc trộm, Phùng Thu nhìn thấy quyển sách trên tay anh đã lật đến cuối.
Lúc đó dường như còn có người nhắn tin cho anh, chàng trai cầm điện thoại cúi đầu gõ chữ.

Toàn là những dấu hiệu có thể sẽ rời đi sớm.

Trái tim Phùng Thu bị một sợi dây nhỏ nhẹ nhàng nhấc lên.

Nào ngờ lại thấy anh đặt điện thoại sang một bên, cúi đầu lật quyển sách đã đọc đến cuối lại về phía trước một nửa.

Trái tim lặng lẽ hạ xuống chỗ cũ, Phùng Thu nhẹ nhàng thở phào, nhưng cũng không quá bất ngờ, lần đầu tiên cô đọc xong quyển sách trên tay anh, vì quá kinh ngạc trước kết cục, cô đã lập tức lật lại về trang đầu tiên để đọc lại từ đầu.

Nhân viên lớn tiếng nhắc nhở sắp đóng cửa.
Người trong phòng người thì gập sách, người thì đứng dậy, là lúc ồn ào nhất trong ngày của phòng đọc.

Mọi người đều đang chuẩn bị rời đi, Phùng Thu cũng không còn cố ý kéo dài thời gian như tuần trước nữa, cũng theo anh đứng dậy.

Chàng trai chỉ mang theo một chiếc điện thoại, chân lại dài.
Cô thì có nhiều đồ lỉnh kỉnh, bình giữ nhiệt, chiếc kẹp tóc kẹp lên tóc mái, rồi lại cảm thấy có thể không đẹp nên tiện tay đặt lên bàn, đợi đến khi thu dọn hết vào trong cặp sách, chàng trai đã đi trước một bước đến kệ sách mục tiêu.

Lúc Phùng Thu đi qua, anh đang chuẩn bị đặt sách.
Có lẽ vì cảm nhận được có người đến bên cạnh, chàng trai nghiêng đầu nhìn qua một cái.

Vì ngược sáng, nên hai hàng lông mày và đôi mắt anh đặc biệt sâu, ánh mắt cũng không nhìn ra được cảm xúc.

Bản nháp trong bụng mà Phùng Thu đã chuẩn bị cả một buổi chiều bỗng nhiên biến mất trong ánh mắt này.

Định nói gì với anh nhỉ.
Quên sạch rồi.

Trên chân lúc này bỗng có thứ gì đó va vào.
Sách của cô và anh ở cùng một kệ sách, vốn dĩ đứng không xa nhau.

Phùng Thu bị va đến lảo đảo, vươn tay vịn vào kệ sách bên cạnh, mới may mắn không ngã nhào vào lòng chàng trai.

Nhưng khoảng cách lập tức được kéo lại gần hơn rất nhiều, có một mùi hương thanh mát thoang thoảng quanh mũi, giống như một loại sữa tắm hoặc chất tẩy rửa nào đó, nhưng lại chưa đủ gần để có thể phân biệt được là thành phần nào.
Tuy nhiên đủ gần để có thể nhìn rõ trên cổ chàng trai cũng có một nốt ruồi nhỏ màu nâu nhạt.

Hơi nóng leo lên má, Phùng Thu lập tức dời tầm mắt sang một bên, quay về phía sau, nhìn về phía thứ đã va vào mình…

Thì ra là một người.
Là cô bé mặc váy công chúa ngày hôm đó.

Gần như cùng lúc, tay của chàng trai vòng qua cô, vươn tay vịn vào vai cô bé, giọng nói vang lên từ trên đầu cô mang theo ý cười.

"Cẩn thận chút, em chạy đi đâu vậy?"

Cô bé đứng vững lại nhờ lực đỡ của anh, giơ tay vỗ vỗ vào ngực mình, đáp lại anh: "Mẹ nói nếu không đi nhanh lên, dì sẽ khóa em ở trong này đó."

Người phụ nữ trung niên đã đuổi theo đến nơi áy náy mỉm cười với Phùng Thu: "Xin lỗi nhé."
Phùng Thu xua tay: "Không sao đâu."

Cô bé được người phụ nữ trung niên dắt đi.

Giữa hai hàng kệ sách này chỉ còn lại hai người bọn họ, mùi hương không rõ là của chất tẩy rửa hay sữa tắm, không phân biệt được thành phần lại thoang thoảng quanh mũi.
Phùng Thu vội vàng lùi lại một bước, ánh mắt không biết nên đặt vào đâu, bèn cúi đầu, thế là nhìn thấy trên đôi giày thể thao phối màu xanh trắng mới tinh của chàng trai có thêm một dấu chân bẩn thỉu.

Lúc đến vẫn chưa có.
Vân giày cũng quen mắt.

Bị cô giẫm lên sao?

Bản nháp đứt đoạn bị ném ra sau đầu, dù có căng thẳng đến đâu cũng chỉ có thể cứng rắn lên tiếng: "Giày của cậu..."

Mối quan hệ hoàn toàn không thân thiết, chàng trai có lẽ ngạc nhiên vì cô lại lên tiếng bắt chuyện, ánh mắt trực tiếp rơi trên mặt cô.

"Ừm?"

Phùng Thu chùng vai chỉ vào đôi giày thể thao mới tinh trên chân anh: "Bị tớ giẫm lên rồi, xin lỗi nhé."
Chàng trai nhìn theo hướng cô chỉ.

"Cái này à, không sao đâu." Giọng điệu không quan tâm, "Lát nữa đi đánh bóng rổ dù sao cũng bị bẩn thôi."

Lần trước lúc con bướm đậu trên vai anh, hình như anh cũng vậy, thuận miệng nói một câu mặc kệ nó, quay đầu nhìn cô trong mắt còn có ý cười.
Tùy hứng, phóng khoáng, có phải là một góc nhỏ trong tính cách của anh không.

Nhưng dấu chân xám trên đôi giày thể thao mới tinh vẫn rất khó coi.
Phùng Thu từ trong túi lấy ra một tờ giấy đưa qua: "Hay là lau một chút đi?"

"Cũng được."

Nhận lấy giấy ăn từ tay cô, chàng trai ngồi xổm xuống trước mặt cô, là một góc nhìn từ trên xuống hiếm có, mái tóc trông bồng bềnh mềm mại, lông mi dường như có chút dài.

Nhưng vết bẩn trên đôi giày thể thao dường như có một vệt đặc biệt cứng đầu, bị anh lau hai lần vẫn còn ở đó.

"Lau không sạch sao?" Phùng Thu hỏi.
"Hình như vậy."
"Vậy phải làm sao?"
"Mặc kệ đi, về nhà giặt một chút chắc là được thôi." Giọng điệu không chắc chắn.

Phùng Thu cũng không phân biệt được là anh chưa tự giặt giày bao giờ nên không chắc chắn, hay là vết bẩn này cứng đầu đến mức anh cảm thấy dùng nước giặt cũng có thể không sạch được.

Cô muốn để lại cho anh thêm một chút ấn tượng, nhưng tuyệt đối không nên là một vết bẩn trên đôi giày thể thao.

Chàng trai dường như thật sự không muốn quan tâm nữa, đứng dậy ném tờ giấy ăn trên tay vào thùng rác bên cạnh.

"Hay là…" Phùng Thu thử thăm dò lên tiếng.

Có lẽ dáng vẻ bối rối của cô quá rõ ràng, lúc anh quay người nhìn qua bỗng nhiên cười một tiếng.

"Chuyện có to tát gì đâu, không phải chỉ là một vết bẩn thôi sao, không đi nhanh lên hai người chúng ta sẽ bị khóa ở trong này đó."

Anh biết mấy câu thần chú kỳ quái gì đó đúng không.
Bốn chữ " hai người
chúng ta ", dường như mang theo hiệu quả xua đuổi, vết chân xám in lại một chút u ám trên đôi giày thể thao mới tinh lập tức bị xua tan, lại như còn mang theo chút hiệu quả chúc phúc, tiếp thêm cho cô một chút dũng khí.

Vì vậy lúc anh cuối cùng cũng đặt quyển "Vụ ám sát Roger Ackroyd" trên tay về lại chỗ cũ, Phùng Thu vừa đặt lại sách của mình, vừa nhớ lại câu hỏi mà cô đã dự định từ trước để hỏi anh.

"Đọc xong rồi à?"
"Đúng vậy."

Nhân viên vẫn còn đang thúc giục, dường như là giọng nói của chị Tiểu Hạ, Phùng Thu đi về phía trước hai bước, rồi lại quay đầu tiếp tục hỏi anh: "Hay không?"
Là câu hỏi mà trước đây anh đã từng hỏi cô.

Giọng nói của chàng trai vang lên sau lưng cô, dường như cuối cùng cũng có thêm một chút ý cười như lúc nói chuyện với người khác, với cô bé lúc nãy: "Ừm, không hổ danh là tác phẩm tiên phong của thể loại tự sự đánh lừa."
Phùng Thu quay đầu lại, ánh mắt chạm vào đôi mắt cười của anh, ngạc nhiên: "Cậu đã tìm kiếm rồi à?"
"Đọc xong thì tìm kiếm một chút."

Là lúc hơn năm giờ nghịch điện thoại đã tìm kiếm sao.
Phùng Thu quay lại, tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng chủ đề hình như đã bị ngắt quãng.
Còn định nói gì với anh nữa, vì câu trả lời của anh đã lệch khỏi dự đoán của cô, hình như lại quên mất rồi.

Thật ra cũng không có gì để hồi tưởng.
Mục đích của cô chỉ có một, không gì khác ngoài việc muốn gặp anh thêm nữa, muốn thân với anh hơn một chút, thân hơn nữa.

Phùng Thu siết chặt quai cặp sách, cố gắng đè nén sự căng thẳng đã như nước dâng lên từng lớp từng lớp dù chưa kịp mở miệng, cố gắng khiến giọng nói và biểu cảm của mình tự nhiên một chút.

"Những quyển khác cũng rất hay."

Trong ánh mắt không hiểu của anh, cô lại bổ sung thêm mấy chữ.

"Của Agatha."

"Thích đến vậy sao." Chàng trai mỉm cười tiếp lời, như thể xem cô là một fan cuồng đang điên cuồng giới thiệu thần tượng với người khác, "Vậy còn có quyển nào giới thiệu không?"

Có thể giới thiệu đương nhiên rất nhiều.
Ví dụ như mô hình kinh điển bão tuyết sơn trang của "Và rồi chẳng còn ai", ví dụ như một mô hình gây án kinh điển khác của "Án mạng trên chuyến tàu tốc hành Phương Đông".

Nhưng khi đối mặt với anh, tư tâm luôn chiếm thế thượng phong.
Cô không phải là fan cuồng muốn giới thiệu thần tượng với anh, cô chỉ muốn làm quen với anh.

"Vụ án mạng ABC đi."
Là quyển sách lần đầu tiên họ gặp nhau, anh đã giúp cô lấy xuống từ trên cao.

Lúc nói những lời này, đúng lúc hai người đi ra từ phòng đọc, Phùng Thu nhân cơ hội nghiêng đầu nhìn anh, không phải là không mong đợi anh sẽ dùng một giọng điệu như thể nhớ ra điều gì đó mà nói "Thì ra hôm đó cũng là cậu à".
Nhưng chàng trai chỉ đơn giản gật đầu một cái.

"Được, tuần sau tớ xem thử."

Tuần sau là một từ ngữ có phạm vi, không xác định.
Bao gồm từ thứ hai tuần sau đến thứ bảy tuần sau.

Phùng Thu siết chặt quai cặp sách, rồi lại thả lỏng, giả vờ tùy ý hỏi: "Cậu vẫn đến vào chiều thứ bảy à?"
Chàng trai nghiêng đầu nhìn cô, hơi nhướng mày lên: "Sao thế, thứ bảy tuần sau lại có hoạt động gì à?"

Sự căng thẳng vẫn như nước ngập qua trái tim, Phùng Thu có ảo giác bị nhìn thấu tâm tư, vội vàng tìm bừa một cái cớ: "Không có, chỉ là quyển sách này thường dễ bị mượn hết, nhưng cuối tuần người trả sách khá đông, chiều thứ bảy vẫn có thể còn trong thư viện, trước khi đến tốt nhất cậu nên tra trên tài khoản công chúng một chút."

"Được, tuần sau thứ bảy tớ xem thử." Ánh mắt chàng trai lại quay đi, có lẽ là không nghĩ nhiều, "Cảm ơn nhé."

Vậy...
Chắc anh vẫn đến vào chiều thứ bảy nhỉ.

Phùng Thu hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng tim vẫn đập rất nhanh, cô cũng không nói thêm gì nữa.
Chàng trai đương nhiên cũng không mở lời.

May mà từ phòng đọc ra khỏi tòa nhà thư viện chỉ có một con đường, cũng coi như là đi cùng nhau.
Cả đoạn đường yên tĩnh đi ra khỏi cửa sân, mới là ngã rẽ, hoặc trái hoặc phải.

Cảm giác tim đập thình thịch khi suýt nữa bị nhìn thấu tâm tư vẫn còn đó, Phùng Thu nhất thời chưa nghĩ ra có nên chủ động bắt chuyện nữa hay không.
Nhưng có lẽ vì hôm nay đã nói chuyện thêm vài câu, lúc đi ra ngoài, chàng trai bên cạnh ngược lại lại chủ động hỏi một câu.

"Cậu đi xe buýt à?"

Trái tim Phùng Thu đập lỡ một nhịp, trong ánh mắt bình thường của anh nhìn qua, nhịp tim của cô loạn cả lên, một giây sau mới gật đầu.
Rồi lại vội vàng nắm lấy cơ hội hỏi lại anh.

"Còn cậu?"

Chàng trai hất cằm về phía bên kia: "Tớ đi xe đạp đến."

Phùng Thu mím môi, không biết có nên nói tạm biệt với anh hay không.
Họ dường như vẫn chưa thân đến mức phải nói lời tạm biệt.

Tuần sau có thể thân hơn một chút không.

Chàng trai rõ ràng không nghĩ nhiều đến vậy, tùy ý vẫy tay với cô.

"Đi đây."

Quay người lại, bóng lưng cao gầy một dải, vẫn là vẻ đẹp chỉ có họa sĩ truyện tranh ưu ái mới có thể tỉ mỉ phác họa ra.

Phùng Thu dừng lại tại chỗ một lúc, rồi mới quay người đi về phía ngược lại, hướng về phía trạm xe buýt.
Đi được vài bước, lại dừng lại.

Phùng Thu quay đầu nhìn lại.

Buổi chiều chạng vạng hơn sáu giờ mùa hạ, mặt trời vẫn còn treo cao trên bầu trời.
Thiếu niên trên chiếc xe đạp, vạt áo thun trắng bị gió thổi căng phồng, cứ thế một mạch tiến thẳng về phía vầng thái dương chói lọi.

Vô số ngày đêm sau này, Phùng Thu vẫn luôn nhớ mãi cảnh tượng này.

Đó là màu sắc rực rỡ nhất trong tuổi thanh xuân của cô.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo