Làm nũng trong lòng anh - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1


Cô dì hàng xóm kiêm bạn thân của mẹ tôi, đột nhiên lôi tôi ra nói nhỏ như sắp tiết lộ bí mật quốc gia:


“Hâm Hâm à, dì có chuyện này muốn nhờ con giúp, chuyện hệ trọng!”


Tôi nghiêm túc hẳn, cười ngượng ngùng:


“Dì nói đi, chỉ cần không phải mượn tiền là được.”


Dì là mẹ của Lục Hoán – anh trúc mã của tôi. Từ nhỏ đến lớn dì luôn cưng chiều tôi, còn từng giả mạo chữ ký cho tôi khi tôi chỉ được 8 điểm môn toán.


Dì hạ giọng:


“Dì lo thằng Hoán nhà dì nó... hơi cong cong. Từ bé đến lớn không có bạn gái, bạn nữ thì chỉ có mình con... Dì muốn con thử... ừm... thử xem nó có thích con gái không?”


Tôi nghiêng đầu, nhướng mày:


“Dì muốn con đi quyến rũ anh ấy? Xem anh ấy cong hay thẳng?”


Dì đỏ mặt, nhưng vẫn gật đầu.


Tôi nghiêm trang giơ tay chào như lính nhận nhiệm vụ:


“Dì yên tâm! Giao cho con là chuẩn bài rồi!”


2


Rất nhanh, những người “không liên quan” đã xách vali rời đi.


Tôi bấm chuông nhà Lục Hoán.


Chẳng bao lâu sau, cửa mở.


Lục Hoán khoanh tay trước ngực, lười biếng tựa người vào khung cửa:


“Có chuyện gì vậy, Hâm Hâm?”


Tên yêu nghiệt này đúng là đẹp trai thật, không hổ danh là nam thần của trường bao năm liền.


Chính vì đẹp quá mức cho phép nên tôi mới gọi anh ấy là “yêu nghiệt”.


Tôi giả vờ đáng thương, kéo nhẹ vạt áo anh ấy:


“Ba mẹ không có nhà, em không biết nấu ăn, chẳng có gì để ăn hết.”


Lục Hoán khẽ cười:


“Anh biết ngay mà, định nấu xong rồi gọi em sang. Nhưng em đã tới rồi thì vào nhà ngồi đợi đi.”


Tôi sực nhớ đến nhiệm vụ của mình:


“Thôi, để lát nữa em quay lại.”


Nói xong tôi chạy luôn.


Mở tủ quần áo ra, sau một hồi lục lọi, tôi chọn một chiếc áo trễ vai.


Tới nhà Lục Hoán, tôi khẽ kéo nhẹ một cái, bờ vai thơm mịn lập tức lộ ra.


Tôi lườm anh ấy đầy ý nhị:


“Đồ yêu nghiệt, anh Lục Hoán, anh nhìn xem em là gì nào?”


Ánh mắt đẹp đẽ của anh ấy ánh lên vẻ nghi hoặc:


“Là... người?”


Tôi không nhịn được lườm ngược:


“Là người đẹp chứ!”

 

Lục Hoán nghiêm túc nhìn tôi một cái, khoé môi khẽ nhếch lên:

 

“Ừ, đẹp.”

 

“Nhưng mà, Hâm Hâm này, dạo này có phải em mập lên không? Áo chật rồi, vai lộ ra hết kìa.”

 

Tôi muốn phát điên! Đập tay vào ngực uất ức.

 

Không sao, nếu anh ấy không phải kiểu “cấm dục” thì còn gì vui để chinh phục nữa?

 

Thành thật chính là chiêu sát thủ duy nhất!

 

Tôi hỏi thẳng:

 

“Hai mươi lăm năm rồi, sao anh vẫn chưa yêu ai?”

 

“Không muốn yêu.”

 

“Nhiều cô gái đưa thư tình, đưa mắt đưa tình, mà anh chẳng động lòng chút nào à?”

 

Lục Hoán xoa đầu tôi:

 

“Em biết mà, anh sống kiểu... cấm dục.”

 

Tốt lắm, cấm dục à? Rồi em xem anh còn cấm được không.

 

“Đồ yêu nghiệt, em ngủ một mình sợ bóng tối.”

 

Cơ thể Lục Hoán khẽ run lên:

 

“Hay là em sang nhà anh ngủ?”

 

Cuối cùng cũng thông rồi, mời cả trống chiêng vào!

 

“Ăn cơm xong, tôi qua dọn phòng khách cho cậu. Lâu rồi không có ai ở.”

 

Tôi nghiến răng nghiến lợi đập vào ngực.

 

Lương Tâm, bình tĩnh, mình sẽ thắng.

 

Tôi đi tới đi lui trong phòng khách.

 

Đến mười một giờ đêm, tôi lại lên đường.

 

Tôi rón rén gõ cửa phòng anh ấy, giọng bé như muỗi:

 

“Đồ yêu nghiệt, em có thể vào không? Anh không trả lời tức là đồng ý nhé.”

 

Ồ, không bật đèn, vừa hay.

 

Tôi nhìn thấy chăn bông phồng lên một cục.

 

Ba, hai, một... Tôi nhào lên!

 

Ủa? Không có ai?

 

Tôi vén chăn lên, trống trơn.

 

Đằng sau truyền đến tiếng nói:

 

“Hâm Hâm, em đang làm gì vậy?

 

Tôi quay đầu lại, thấy anh ấy vừa quấn khăn tắm đi ra, người vẫn còn ướt nước.

 

Trời ơi, tối nay bầu trời sáng quá, còn mặt trăng thì trơn tuột nữa chứ.

 

Tôi nhìn về phía đó, nước miếng suýt nữa chảy ra:

 

“Em... sờ thử được không?”

 

Tai Lục Hoán đỏ lên, mắt nhìn tôi, đồng tử đen nhánh lấp lánh như có sao rơi, trong đáy mắt còn có một tia dịu dàng khó nhận ra.

 

Anh ấy không cản... Vậy là đồng ý rồi đúng không?

 

Hehe... Tôi đưa móng vuốt ra đầy háo sắc.

 

Anh ấy giữ chặt tay tôi lại:

 

“Đừng quậy, về phòng em đi.”

 

Tôi ngẩng đầu nhìn, ánh mắt anh ấy kiên định đến mức không cho tôi cãi lại.

 

“Hứ. Về thì về!”

 

Tôi nằm trên giường trăn trở suy nghĩ. Xem ra khả năng Lục Hoán thích con trai là rất cao.

 

Chứ tôi là một đại mỹ nữ thế này, anh ấy lại không có phản ứng gì? Không thể nào!

 

Nhưng nhìn cách ăn mặc, cư xử của anh ấy lại chuẩn chỉnh một trai thẳng.

 

Chẳng lẽ là do tôi quyến rũ chưa đủ mạnh?

 

Tôi lên mạng tra ngay: [Làm sao để khiến một người đàn ông thích mình?]

Có một bình luận được vote cao nhất: [Rủ anh ấy đi mua sắm, để anh ấy chọn đồ cho bạn, rồi mặc riêng cho anh ấy xem.]

 

Tôi hơi bán tín bán nghi với cách này...

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo