Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Duệ Chu nhìn tôi, nhướng mày: “Hiểu nhầm cái gì?”
Tôi ngập ngừng mãi, không dám nói toạc ra, sợ lỡ đoán sai lại thành mình tự ảo tưởng.
Quán ăn mà mọi người chọn là một quán nhỏ nằm trong ngõ, được trang trí rất ấm cúng. Có vẻ các anh chị khóa trên khá thân thiết với chủ quán, vừa vào đã xắn tay áo lên lau dọn bàn ghế phụ giúp.
Bình thường tôi không hề sợ giao tiếp, lần trước bị Cố Thần lôi đi gặp bạn bè anh ta, tôi còn ứng phó rất tự nhiên, ăn uống xong xuôi cả đám bạn của Cố Thần đều trở thành bạn tôi.
Nhưng lần này thì khác, tôi cứ lo lắng mình lỡ nói năng hay hành động gì không đúng mực sẽ bị mất mặt.
Tôi ngồi cạnh Lâm Duệ Chu, cứ e dè như con dâu mới về nhà chồng, nhấp từng ngụm coca nhỏ - bình thường tôi toàn cầm chai 2 lít tu ừng ực như rồng phun lửa cơ đấy.
Chủ quán mang đĩa lạc luộc ra, lúc đưa thực đơn cho Lâm Duệ Chu thì ánh mắt lại dừng trên người tôi.
Ông ấy “ơ” một tiếng như chợt nhớ ra gì đó, nhìn tôi kỹ mấy lần, rồi quay sang Lâm Duệ Chu cười tươi:
“Ơ, cô bé này…”
Chưa kịp nói hết câu, Lâm Duệ Chu đã bật dậy, kéo ông chủ đi luôn. Vừa kéo vừa nói:
“Cái nồi trong bếp của chú cháy rồi kìa…”
Tôi sững người.
Hiểu rồi.
Chủ quán nhận ra tôi.
Nhưng tôi lại không biết ông ấy là ai, vậy nghĩa là Lâm Duệ Chu đã từng nhắc đến tôi với chủ quán!
Mà nếu anh từng nói về tôi… thì chắc chắn là nói xấu rồi!
Tôi quay đầu nhìn theo bóng lưng Lâm Duệ Chu, thấy anh đang vừa kéo ông chủ vừa lén lút nói gì đó. Tai anh đỏ bừng như sắp chảy máu tới nơi.
Chắc là cảm thấy có ánh mắt sát khí từ tôi, anh lén liếc về phía tôi rồi lại vội vàng né tránh ánh nhìn.
Không sai được.
Chắc chắn anh đã nói xấu tôi với ông chủ quán!
Có khi còn kể chuyện tôi cắt hỏng qu -ần l- ót của anh nữa ấy chứ!
Không ngờ luôn đó, anh ta lại là loại người này!
14
Biết được chuyện kia rồi, cả bữa ăn sau đó tôi không thèm cho Lâm Duệ Chu sắc mặt tốt nào.
Anh rót nước cho tôi, tôi bảo không khát.
Đàn chị bên cạnh chia coca, tôi thì mặt dày lết qua: “Cho em một ly ạ.”
Lâm Duệ Chu gắp đồ ăn cho tôi, tôi lạnh giọng: “Không ăn được, em bị dị ứng.”
Rồi quay đầu tự mình đứng lên gắp một đũa to.
Vài lần như thế, ai nấy đều nhận ra giữa tôi với Lâm Duệ Chu có gì đó lạ lạ, thế là ai cũng âm thầm giữ khoảng cách, đàn chị cũng không dám rót coca cho tôi nữa.
Đợi đến lúc tôi uống hết ly coca, muốn rót thêm thì mới nhận ra chai coca ở bên cạnh Lâm Duệ Chu, với tay cũng không tới, chỉ có thể đứng lên lấy.
Tôi do dự giữa việc mở miệng bảo anh đưa giùm và tự đứng lên lấy, cuối cùng vẫn chọn đứng dậy.
Tôi vừa đứng lên liền khom người với tay qua Lâm Duệ Chu để lấy coca bên kia, vì không muốn chạm vào người anh nên tôi đứng khá xa, cố với tay dài nhất có thể.
Không ngờ chai coca để quá xa, tôi với mãi không tới, người lại mất thăng bằng, nghiêng ngả sắp ngã về phía Lâm Duệ Chu.
Đúng lúc tôi sắp đổ người, Lâm Duệ Chu nhanh tay đưa lòng bàn tay đỡ lấy eo tôi.
Tôi đoán anh chắc định đỡ qua lớp áo.
Nhưng tôi mặc áo ngắn, cúi người một cái là lộ ngay phần eo trần.
Kết quả, tay anh chạm thẳng lên da tôi.
Ngón tay anh mát lạnh, vừa chạm vào da tôi là tôi rùng mình một cái.
Không kìm được, tôi bật ra một tiếng khe khẽ, sau đó thì hoàn toàn mất thăng bằng, cả người đổ luôn xuống đùi Lâm Duệ Chu.
Ngay lúc tôi ngã xuống, tay còn chạm phải chai coca. Nắp chai không được vặn chặt, bị tôi đụng ngã xuống đất, nắp văng ra, xìiii — tiếng coca phun tung tóe.
Cả bàn người trước thì bị tiếng động thu hút nên quay đầu nhìn, sau khi thấy tư thế của tôi với Lâm Duệ Chu thì ai nấy đều vội vã dời mắt, giả vờ như không thấy gì.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Tôi luống cuống bò dậy, còn sẩy tay ngã thêm phát nữa. Khó khăn lắm mới đứng dậy được, tôi chẳng còn dũng khí nào nhìn Lâm Duệ Chu.
“Xin… Xin lỗi đàn anh… em không cố ý…”
Hình như anh cũng nhận ra vừa rồi mình đụng vào eo tôi, mặt còn đỏ hơn cả tôi.
Coca đổ đầy sàn, mà tôi vừa rồi ngã xuống đùi anh, cổ áo và cằm đều bị coca bắn trúng.
Tôi thấy xấu hổ chết đi được, vỗ vỗ coca dính trên ngực áo, cúi đầu nói:
“Em đi xử lý chút… Xin lỗi anh…”
Nói xong tôi chạy thẳng vào nhà vệ sinh, không dám ngó ngàng đến bất kỳ đàn anh đàn chị nào.
Dọn dẹp xong quần áo trong toilet rồi, tôi cũng không còn mặt mũi quay lại bàn nữa.
Dù lấy nước lạnh vã mặt trước gương thì má vẫn cứ nóng bừng.
Tôi thật sự không ngờ, mới ở cùng Lâm Duệ Chu chưa đến nửa tháng, lại có thể xảy ra chuyện còn xấu hổ hơn cả vụ cắt nhầm qu -ần l- ót của anh.
Điều đáng sợ hơn nữa là, trong đầu tôi cứ hiện lên hình ảnh tay Lâm Duệ Chu áp lên eo mình.
Càng nghĩ, mặt tôi càng đỏ.
Tôi còn mặt mũi nào mà ra ngoài gặp mặt các đàn anh đàn chị nữa đây…
15
Bỗng nhiên, điện thoại tôi vang lên.
Tôi vừa nhìn liền thấy là tin nhắn từ Lâm Duệ Chu.
[Ra khỏi nhà vệ sinh rẽ phải là cửa sau nhà hàng, cô ra lối đó đi, tôi đang đợi ở ngoài.]
Dù tôi cũng ngại đối mặt với anh, nhưng nếu bắt buộc phải chọn một trong hai, tôi chỉ có thể chọn đi cùng anh.
Khi tôi đi đến cửa sau, anh đang đứng tựa vào tường, tay kẹp điếu thuốc, tay còn lại cầm áo khoác và túi xách nhỏ của tôi.
Tôi vội chạy tới lấy áo và túi, ngại ngùng nói:
“Xin lỗi đàn anh…”
Anh dụi tắt thuốc, nhìn tôi:
“Vậy cô có thể nói cho tôi biết vừa nãy vì sao lại giận tôi không?”
Tôi làm quá rõ ràng, anh nhận ra cũng là điều dễ hiểu.
“Ông chủ quán rõ ràng nhận ra em mà, chắc chắn là anh đã kể gì đó với ông ấy rồi.”
Tôi dừng một chút:
“Em biết chuyện em chia tay với Cố Thần rất mất mặt, còn đập đồ trong phòng anh nữa… Nhưng anh đã kể với ông chủ rồi còn dẫn em tới ăn, làm em thấy như mình mặt dày lắm ấy…”
Không còn cách nào khác, tôi thật sự cảm thấy việc từng quen biết với người như Cố Thần là một chuyện vô cùng mất mặt.
Lâm Duệ Chu lại còn rêu rao khắp nơi, tôi có thể không tức giận sao?!
Ai ngờ được, Lâm Duệ Chu nghe vậy liền bật cười, sau đó bất đắc dĩ nhìn tôi.
“Tôi có nhắc đến cô với chú ấy, nhưng tuyệt đối chưa từng nói chuyện cô chia tay rồi cắt nhầm qu -ần l- ót của tôi đâu…” Anh dừng một chút, nhìn tôi: “Về phần tôi nói gì, sau này cô sẽ có cơ hội biết thôi.”
Chúng tôi cùng nhau đi ra từ cửa sau, cũng không định quay lại nữa.
Thời gian không sớm không muộn, chỗ này cách trường học không xa cũng chẳng gần.
Thời tiết không lạnh cũng không nóng, bầu không khí giữa tôi và Lâm Duệ Chu lại có chút khó nói.
Vậy nên, chúng tôi sóng vai bước đi, từng bước từng bước chậm rãi quay về ký túc xá.
Cảm xúc mông lung không rõ bắt đầu từ khi nào, chỉ biết tôi hy vọng con đường này có thể dài thêm một chút.
Ban đầu chúng tôi trò chuyện vu vơ, bất chợt anh chuyển đề tài, trực tiếp hỏi tôi.
“Bây giờ cô cảm thấy từng quen với Cố Thần là mất mặt, vậy sao lúc trước lại đồng ý lời tỏ tình của cậu ta?”
Nhắc đến chuyện này là tôi thấy đau đầu.
Từ nhỏ tôi đã học piano, hôm đó biểu diễn solo trong buổi văn nghệ ở trường, vừa bước xuống sân khấu đã được Cố Thần tặng hoa.
Tất nhiên, tối hôm đó số nam sinh tặng hoa cho tôi nhiều đến mức đếm không xuể.
Lúc đầu tôi cũng chẳng để tâm, nhưng sau đó Cố Thần cứ theo đuổi mãi, rất rầm rộ, thậm chí đến mức trong buổi diễn của mười giọng ca xuất sắc, anh ta còn cầm micro đứng trước đám đông tỏ tình: “Bài hát này tặng cho bạn học Tang Dư năm ba.”