Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thấy tôi cong khóe mắt, anh ấy giống như một vị tướng quân vừa thắng trận.
Kìm nén tâm trạng có chút phấn khích, mong đợi nói.
"Vậy bảo bối, chúng ta có coi như đã làm hòa không..."
Khóe môi tôi lập tức xệ xuống, ngắt lời anh ấy.
"Sao, anh đừng nghĩ nói vài câu là tôi sẽ tha thứ cho anh! Tôi đã phải "ăn chay" suốt ba năm! Ba năm đấy, anh nghĩ có thể dễ dàng cho qua như vậy sao?"
Vẻ mặt anh ấy ngay lập tức cũng trở nên nghiêm túc.
"Tất nhiên là không. Tất cả là do anh đã quá tự cao tự đại. Sắp tới anh nhất định sẽ cố gắng, cố gắng bù đắp lại ba năm đã lỡ mất."
Anh ấy cố ý nhấn mạnh hai từ "cố gắng".
Mặt tôi đột nhiên đỏ bừng.
Nhanh chóng rút tay mình về.
Thật là, ý tôi là vậy sao?
Đúng vậy.
"Bảo bối, đừng "thả thính" anh nữa, được không? Anh thật sự không chịu nổi những ngày tháng chiến tranh lạnh với em nữa."
Anh ấy lại bắt đầu dùng khuôn mặt đẹp trai mà tôi không thể chống cự được để sát thương người khác.
Mê hoặc tôi.
Rất tốt.
Anh ấy đã thành công!
Muốn hôn chết anh ấy.
Nhưng.
Tôi lắc lắc tay mình.
"Này, Thẩm Vân Chu, tại sao anh lại còng em lại?"
"Vậy bây giờ đổi lại em còng anh nhé?"
Anh ấy tỏ vẻ muốn gì được nấy.
Toàn thân toát ra hơi thở mời gọi người khác đến thu hoạch.
Kệ đi.
Đây là anh ấy nói đấy nhé.
Tôi trực tiếp nhào lên.
Kết quả vừa đẩy anh ấy lên giường.
Mẹ tôi gọi điện đến.
Vừa bắt máy.
Giọng nói to của mẹ tôi gần như xuyên thủng màn hình.
"Nhiễm Nhiễm à, sao con vẫn chưa đến? Tiệc đính hôn sắp bắt đầu rồi."
Cơ thể Thẩm Vân Chu đột nhiên cứng đờ.
Tiêu rồi.
Suýt nữa quên mất chuyện này.
"Mọi người cứ bắt đầu trước đi ạ, con sẽ đến ngay."
Dập máy, tôi luống cuống chuẩn bị đứng dậy.
Nhưng bị Thẩm Vân Chu lật người, đè xuống dưới thân.
Không đợi tôi phản ứng.
Anh ấy hôn tôi một cách hung hăng và nặng nề.
"Thẩm... ưm..."
Môi lưỡi bị tách ra dễ dàng.
Anh ấy xông vào thẳng thừng.
Mạnh mẽ và không thể từ chối.
"Anh..."
Mãi đến khi lồng ngực tôi cạn kiệt oxy, anh ấy mới chịu buông tôi ra.
Thở dốc, anh ấy dùng tay xoa môi tôi.
Đồng thời, đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi.
"Bảo bối, chia tay với hắn đi. Chỉ có anh thôi, được không?"
Mắt tôi phủ một lớp nước.
Ngơ ngác.
Ồ, anh ấy vẫn chưa biết Cố Tử Minh là em họ của tôi.
"Không phải, hắn là em..."
Lời giải thích sắp thốt ra.
Tôi lại phanh gấp.
Vừa nãy anh ấy cũng đã lừa tôi!
"Nhưng em không muốn chia tay."
Anh ấy khựng lại, vẻ mặt cứng đờ: "Ý em là sao?"
21.
"Anh nghĩ xem?"
Vừa nói xong tôi nhận ra mình thật biết đùa với lửa.
Người đàn ông nào chịu được sự khiêu khích này chứ.
Quả nhiên, anh ấy im lặng vài giây.
Đứng dậy khỏi người tôi, nằm yên sang một bên.
Không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng.
Xong rồi.
Tôi chơi quá rồi.
"Thật ra..."
"Vậy hai chúng ta, ai là chính cung, ai là tiểu tam?"
Hả?
Anh ấy dường như đã hạ quyết tâm nào đó, nhắm mắt lại.
Rồi lại phủ lên người tôi.
"Anh phải là chính cung chứ. Dù sao anh cũng có ba năm kinh nghiệm rồi."
Vẻ mặt oan ức nhưng nhẫn nhịn, muốn van xin xuất hiện trên khuôn mặt anh ấy.
Khoan đã...
Mẹ ơi!
Ý là tôi có thể có hai bạn trai cùng một lúc sao?
"Chụt!"
Hôn lên mặt anh ấy.
"Thẩm Vân Chu, anh thật ngoan, em thích con người này của anh!" Tôi không tiếc lời khen ngợi anh.
Và hy vọng anh có thể tiếp tục giữ vững phong độ.
Anh ấy nghiêng đầu hôn vào lòng bàn tay tôi, "Ồ, vậy thì xem như anh ngoan thế này nhé."
Anh ấy hôn từ lòng bàn tay xuống xương quai xanh, ngực...
Giữ hai tay tôi trên đỉnh đầu.
"Tối nay em không được phép đi tìm hắn." Giọng nói rất hung dữ.
Tôi hối hận rồi.
Không nên nói những lời như "bù đắp ba năm" gì đó.
Càng không nên nói về việc có hai bạn trai.
Cuối cùng, tôi ngồi trên người anh ấy khóc nức nở, cố gắng vùng vẫy đứng dậy nhưng lại bị anh ấy kéo lại.
Bàn tay với khớp xương rõ ràng siết chặt eo tôi.
Tức đến mức tôi nức nở tát vào mặt anh ấy.
"Anh thật phiền phức, anh có tin tôi đánh... đánh anh không."
Anh ấy lại dịu dàng hôn lên mí mắt đỏ hoe của tôi.
"Bảo bối, em chắc chắn là em đang trừng phạt anh sao? Hay em cúi xuống nhìn xem chúng ta đang làm gì."
[Chết tiệt! Sao lại bị đen màn hình vào lúc quan trọng thế này! Tôi là VIP đấy, không cho tôi xem thì tôi sẽ làm loạn!]
[Trừng phạt thế nào vậy, kể chi tiết đi? Tôi không thiếu một chút lưu lượng này đâu.]
[Con nhỏ chết tiệt này sống sướng quá, tránh ra, để tôi vào diễn vài tập!]
Cuối cùng tôi vẫn không đi dự tiệc đính hôn của Cố Tử Minh.
Và ngày hôm sau, thằng nhóc đó đã đến tận nơi.
Cậu ta hằm hằm lao đến trước mặt tôi.
Thẩm Vân Chu lập tức đổi cách nắm tay tôi thành đan mười ngón, như thể tuyên bố chủ quyền, chặn tôi lại phía sau.
Sự đắc ý và khó chịu đan xen trên khuôn mặt anh ấy.
"Cậu đến đây làm gì..."
Nhưng bị giọng nói kinh ngạc của Cố Tử Minh cắt ngang.
"Hai người đã làm lành nhanh thế à?"
Cố Tử Minh nhìn hai bàn tay đan vào nhau của chúng tôi, ngây người vài giây.
Mặc dù nhận ra một phần công lao là của mình.
Nhưng...
"Em đã bảo tại sao hôm qua chị ấy không đi, hóa ra tình bạn hai mươi năm của chúng ta lại không bằng một người mới yêu nhau ba năm!" Cậu ta phẫn nộ tố cáo.
Tôi tự biết mình có lỗi, định giải thích.
Nhưng bị Thẩm Vân Chu kéo ra sau lưng, che chắn hoàn toàn.
Như thể sợ tôi nói thêm một lời nào với Cố Tử Minh.
Anh ấy khẽ mỉm cười, rõ ràng là rất hài lòng với câu nói đó.
"Không còn cách nào khác, độ sâu của tình cảm không liên quan đến độ dài của thời gian. Nhiễm Nhiễm chỉ là yêu tôi hơn, phải làm sao đây?"
Cứ hễ mở miệng là anh ta lại có ý định ăn tươi nuốt sống đối phương.
Cố Tử Minh nhìn tôi rồi lại nhìn Thẩm Vân Chu, trong mắt dường như đang nói: "Hai người không nhất thiết phải thể hiện tình cảm trước mặt tao như vậy đâu, đúng không?"
Cố Tử Minh nhìn tôi rồi lại nhìn Thẩm Vân Chu, trong mắt dường như đang nói: "Này, hai người có nhất thiết phải thể hiện tình cảm trước mặt tôi không?"
Tiêu rồi, tiêu rồi.
Hôm qua không nên lừa anh ấy.
Hiểu lầm lớn rồi.
Tôi chuẩn bị ra tay lần nữa, nhưng Thẩm Vân Chu không cho tôi cơ hội.
Anh ấy thấy Cố Tử Minh cứ nhìn về phía tôi, thiếu kiên nhẫn nói.
"Tôi không muốn nhìn thấy cậu, chắc cậu cũng không muốn nhìn thấy tôi. Thế này đi, chúng ta thỏa thuận một chút, sau này sẽ không xuất hiện ở những nơi mà cả hai đều có mặt, thế nào?"
Cố Tử Minh ngơ ngác hỏi: "Ý gì?"
"Ý là chúng ta sẽ chia nhau ra."
"À, nhưng mà tôi đâu có không muốn nhìn thấy anh?"
Sắc mặt Thẩm Vân Chu lập tức lạnh đi, nghiến răng.
"Sao, cậu còn muốn cả hai?"
Tôi chắc chắn rằng nếu không có tôi ở đây.
Thẩm Vân Chu có thể đã ra tay rồi.
Anh ấy dường như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Gân xanh trên trán nổi lên.
"Tôi nói cho cậu biết, tôi có thể cho phép sự tồn tại của cậu đã là khoan dung lắm rồi, cậu đừng được voi đòi tiên."
Cố Tử Minh rối bời trong gió: "Không phải, sự tồn tại của em thì liên quan gì đến anh..."
Thấy càng giải thích càng rối, tôi vội vàng kéo Thẩm Vân Chu sang một bên.
Nhanh chóng giải thích.
"Chuyện này, cậu ấy là em họ của em."
"Ừ, là con trai của dì em."
23.
Thẩm Vân Chu không nói gì.
Anh ấy tức giận rồi.
Cũng phải, nếu là tôi, tôi cũng tức giận.
Thật ra lúc đó tôi chỉ mất bình tĩnh, ngày hôm sau đã định nói thật với anh ấy.
Ai ngờ chưa kịp nói, Cố Tử Minh đã đến!
"Chuyện này, xin lỗi nhé..."
"Vậy từ trước đến giờ chỉ có mình anh, đúng không?" Giọng anh ấy bình tĩnh.
Hả?
Không đợi tôi trả lời.
Anh ấy đột nhiên ôm chầm lấy tôi, khóe miệng vui đến mức không thể kìm nén.
Phấn khích đến mức tay cũng run lên.
"Này, hai người có quên là còn có em ở đây không?" Cố Tử Minh lấp ló trước mặt chúng tôi, u ám nói.
Tôi hắng giọng, vội vàng đẩy Thẩm Vân Chu ra.
Lần này anh ấy nhìn Cố Tử Minh với ánh mắt lại hiền lành hơn.
Tốc độ thay đổi sắc mặt có thể nói là tuyệt đỉnh.
"Xin lỗi, em trai yêu quý của anh, gần đây anh có đăng ký một lớp diễn xuất, nên đôi khi không thể kìm chế được mong muốn diễn, vừa rồi không làm em sợ chứ." Giọng điệu dịu dàng.
Cố Tử Minh: "?"