Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Vân Chu đi ra từ trong bóng tối, vẻ mặt cố gắng tỏ ra vô hại.
Anh ấy thề rằng mình không cố ý nghe lén, mà là bị đánh thức nên không ngủ được, ra ngoài hít thở không khí.
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, không phàn nàn nữa.
Dập điện thoại.
Nhưng sự phiền muộn trong lòng vẫn không có chỗ để giải tỏa.
Cuối cùng không biết bằng cách nào, hai người đã nói chuyện với nhau.
Sau đó cô ấy đã trút hết những cảm xúc còn lại cho Thẩm Vân Chu nghe.
Nào là "một số người trong tập đoàn Thẩm thị chẳng khác gì con mọt", "tên biến thái không phân biệt thân phận, địa vị", "tiêu rồi, hôm nay về nhà chắc chắn sẽ bị bố mẹ đánh hội đồng", "nghe nói hôm nay còn là tiệc sinh nhật của con trai duy nhất của nhà họ Thẩm, tổ chức hoành tráng như vậy, đúng là người cùng một số phận!"
Đến lúc chia tay, cô ấy không quên dặn dò một câu: "À, những gì hôm nay tôi nói với cậu, không được phép kể cho người khác nghe nhé."
Thẩm Vân Chu đại khái cũng không nghĩ sẽ có cơ hội gặp lại.
Thật ra sau khi về nhà ngày hôm đó, anh đã điều tra một chút về cô.
Hạ Nhiễm, bố mẹ làm trong ngành dược phẩm.
Gia đình khá giả.
Cùng tuổi với anh, nhưng nhỏ hơn vài tháng.
Đương nhiên vì cô ấy bị liên lụy, anh đã nói với bố mẹ và tiện tay giải quyết.
Những người chú họ đó, anh cũng đã không ưa từ lâu.
Ở buổi tiệc chào mừng sinh viên năm nhất.
Cô giống như một con bướm hoa xinh đẹp, bay lượn giữa đám đông.
Bị gọi lên nhảy múa, cũng không hề ngượng ngùng.
Tự tin, hào phóng, rạng rỡ và mê hoặc.
Sau ngày hôm đó, Thẩm Vân Chu lại nhìn thấy tên cô ấy trên bảng tỏ tình của trường.
Có rất nhiều người theo đuổi cô ấy.
Không có gì bất ngờ.
Xinh đẹp, tính cách lại tốt.
Không ai là không thích.
Chỉ là cô ấy dường như có chút phiền muộn.
"Tiểu Âu, cậu nói xem tôi có bị bệnh không? Những anh chàng đẹp trai theo đuổi tôi ấy, tôi chỉ thích họ khi họ không thích tôi. Một khi họ dễ dàng yêu tôi, tôi lập tức cảm thấy vô vị, thậm chí bắt đầu chán ghét họ, haiz."
Ngày hôm đó, khi họ rời đi, Thẩm Vân Chu để ý thấy ánh mắt của Hạ Nhiễm rơi trên người mình.
Rồi cô ấy dừng lại, đôi mắt đột nhiên sáng lên.
Sau đó nhanh chóng đánh giá anh một lượt từ trên xuống dưới.
Anh cũng không đổi sắc, nhìn lại cô.
Thật ra lúc đó tim anh đập rất nhanh.
Cô ấy có nhận ra mình không...
Nhưng giây sau, ánh mắt cô ấy đã lặng lẽ rời đi.
Rồi anh thấy cô ấy ghé tai cô bạn bên cạnh nói nhỏ điều gì đó.
Cuối cùng hai người cười khúc khích bước ra khỏi quán cà phê.
Không hề quay đầu lại nhìn anh một lần nào nữa.
Ồ, anh đã nghĩ nhiều rồi, cô ấy không hề nhận ra anh.
Sao vậy?
Anh xấu lắm sao?
Dễ bị người khác quên đến vậy sao?
Sau khi về, Thẩm Vân Chu như bị ma xui quỷ ám, đã tìm kiếm câu nói của cô ấy trên mạng.
Rồi đưa ra kết luận về tính cách gắn bó né tránh.
Nói một cách đơn giản, là không thể đáp ứng ngay lập tức mọi kỳ vọng tình cảm của cô ấy, phải "treo" cô ấy, như vậy cô ấy mới tiếp tục hứng thú với mình.
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình hai giây, rồi đột nhiên tự cười chính mình.
Tìm kiếm cái này làm gì...
Anh cũng đâu có thích cô ấy.
Nhưng.
Cô ấy hình như đang... theo đuổi anh.
Có phải không?
Không chắc chắn.
Dù sao mỗi lần hai người gặp nhau, bắt chuyện.
Đều là những câu như:
"Này bạn học, xin hỏi có thể cho tôi mượn vở ghi chép không?"
"Này bạn học, xin hỏi tôi có thể mượn thẻ ăn của cậu không? Tôi chuyển tiền cho cậu qua WeChat."
"Này bạn học, tôi bị thương ở chân rồi, cậu có thể đưa tôi đến phòng y tế không?"
Nếu nói đây là theo đuổi anh.
Nhưng bình thường cô ấy lại không xuất hiện trước mặt anh.
So với những cô gái khác theo đuổi anh, luôn cố gắng tạo ra những cuộc gặp gỡ tình cờ.
Hai người nảy sinh liên kết cơ bản là nhờ sự ngẫu nhiên.
Nếu nói là không theo đuổi anh.
Nhưng tại sao, cô ấy lại tỏ tình với anh?
Khoảnh khắc cô ấy nói: "Thẩm Vân Chu, tôi thích cậu. Có muốn làm bạn trai tôi không?".
Anh phát hiện ra mình thực sự khá "strong".
Vì anh tự nhận thấy không có bất kỳ xao động nào.
Anh không thích cô ấy, đúng không?
Nhưng tại sao sâu thẳm trong lòng lại có những tiếng "đùng đùng đùng" như pháo hoa nổ?
Thậm chí giọng nói to đến mức gần như không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác ở bên ngoài.
Chỉ còn lại một câu nói.
"Thẩm Vân Chu, tôi thích cậu, có muốn làm bạn trai tôi không?"
Lặp đi lặp lại.
Thật sự là một câu nói rất hay.
Nhưng lúc này, trong đầu anh lại đột nhiên xuất hiện một từ không liên quan.
"Tính cách gắn bó né tránh."
Đúng rồi.
"Đặc điểm của kiểu tính cách này là nảy sinh tình yêu với một người nào đó, nhưng lại không mong muốn nhận được sự đáp lại tình cảm từ đối phương. Một khi đối phương thể hiện tình yêu với mình và tình yêu đó mãnh liệt, trong lòng sẽ nổi lên hồi chuông báo động, thậm chí nảy sinh cảm giác phản cảm và chán ghét."
Vậy thì.
Phải làm sao đây?
Có nên đồng ý không?
Nhưng lời từ chối thật sự rất khó nói ra.
Sau khi quay về, anh ta đã tìm hiểu rất nhiều.
Bao gồm nhưng không giới hạn ở các chủ đề như: "làm thế nào để giữ sự tươi mới trong tình yêu", "cách để tiếp tục thu hút nữ chính", "làm thế nào để cô ấy thực sự yêu mình", "sự tự tu dưỡng của đàn ông trong tình yêu", "kiểu đàn ông mà phụ nữ thích nhất".
Kiểm soát một cách thích hợp là rất khó.
Anh sợ mình từ chối quá dứt khoát.
Nếu cô ấy bị tổn thương, từ bỏ mình thì phải làm sao?
Lại sợ mình quá nhiệt tình, cho đi quá nhiều.
Coô ấy lại mất hứng thú.
Thế là anh đã trở thành một "người nuôi dưỡng" kiên nhẫn.
Trong ba năm bên nhau, thật ra anh đã phải tắm vô số lần bằng nước lạnh.
Khi không thể kiềm chế được nhất, anh ấy đã thật sự muốn đồng ý với cô ấy.
Nhưng hạnh phúc trong một khoảnh khắc và hạnh phúc trong cả đời, anh ấy vẫn phân biệt được.
Mãi cho đến khi, họ suýt chút nữa chia tay vì chuyện này.
Anh nghe từ miệng cô ấy về sự tồn tại của người đàn ông khác.
Người vốn dĩ luôn tự tin làm chủ mọi tình huống ngay lập tức sụp đổ.
Vậy ba năm nhẫn nhịn của anh ấy tính là gì?
Là tự chuốc lấy?
Đó là lần đầu tiên anh nghi ngờ chiến lược của mình.
Hóa ra làm như vậy vẫn không thể duy trì được sự hứng thú của cô ấy sao?
Một cảm giác thất bại mạnh mẽ xen lẫn với sự thất vọng và buồn bã cùng lúc ập đến.
Anh đứng dưới ký túc xá tối đen, dùng cả đêm để nghĩ thông suốt một điều.
Nếu "treo" không được.
Vậy thì làm ngược lại là được.
Anh không tin.
Anh đã có thể kiềm chế được bản thân trước cô gái đáng yêu như vậy trong ba năm.
Với ý chí đó.
Anh lại cạnh tranh và giành giật.
Ai có thể giành lại được anh?
Anh muốn xem người đàn ông kia rốt cuộc có điểm gì mạnh hơn mình.
Haha.
Chỉ có thế sao?
Ngoài việc trông cũng được, thì còn lại là non nớt, phù phiếm và thô lỗ.
Nhưng lại là một người như vậy, anh đã thua hắn.
Và thua một cách thảm hại.
Cũng chính vào lúc đó, anh ấy mới phát hiện ra giới hạn của mình có thể thấp đến mức này.
Anh không muốn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.
Những lễ nghi, đạo đức, hay liêm sỉ.
Chỉ cần cô ấy còn nguyện ý ở bên cạnh anh.
Làm chó thì có sao?
Thậm chí đến cuối cùng, anh còn thuyết phục được bản thân rằng "ba người cũng được".
May mắn thay, tất cả những chuyện này đều là hiểu lầm.
Tâm trạng anh vừa bực bội vừa mừng rỡ khôn xiết.
Bực bội vì sự tự cao tự đại của bản thân.
Mừng rỡ vì tình yêu của cô ấy dành cho mình.
Vì vậy, khi cô ấy nói về cái gọi là thế giới tiểu thuyết.
Anh cảm thấy vô cùng hoang đường và phi lý.
Đối với cô ấy, anh có thể từ bỏ cả nguyên tắc của mình.
Huống chi là cái thứ nam nữ chính chết tiệt gì đó.
Nếu kiếp này anh chỉ có thể xác định một điều.
Thì đó chính là Thẩm Vân Chu yêu Hạ Nhiễm.
Cả đời này đều yêu.
(Hoàn)