Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người hâm mộ, người qua đường và thủy quân đồng loạt chửi bới. Nhưng tôi không có tài khoản mạng xã hội chính thức, không có kênh liên lạc, cứ nhởn nhơ vui vẻ ngồi trong khách sạn nhìn những người công kích tôi trên mạng, chẳng hề ảnh hưởng gì.
Tôi cảm nhận được sự ác ý của con người, đối với tôi, đó chính là liều thuốc bổ nhất.
Chỉ cần không để tôi ngửi thấy mùi hôi thối đến từ những con người giả dối là được.
Nhưng sự việc này đã ảnh hưởng đến một vấn đề khác.
Biện Kỉ An gọi điện thoại cho tôi: “Gặp phải chút rắc rối, có người đã gửi thư cho tôi, họ không cho phép những người như cô xuất hiện trên màn ảnh, chuyện này…”
Tôi cụp mắt, cười khẩy: “Ừm được rồi, phim vẫn cứ quay như thường, chuyện này tôi sẽ giải quyết.”
Biện Kỉ An không tin tưởng lắm: “Cô định giải quyết thế nào? Không phải là tôi không muốn giúp cô, nhưng cô làm tôi đau đầu thật đấy, tôi cũng không biết tẩy trắng cho cô kiểu gì luôn.”
Dù sao thì việc Giang La ngôi tù cũng là sự thật, tẩy sạch vết nhơ này kiểu gì được chứ?
Tôi chỉ nói: “Cứ chờ mà xem, à, giúp tôi tìm một người.”
Biện Kỉ An ngập ngừng đáp ứng yêu cầu của tôi.
Tất nhiên, việc này không thể thiếu sự nhúng tay của Cố Quân, tôi đang trên đường đi quay phim thì bị anh ta chặn lại.
Tôi và anh ta đã không gặp nhau được một khoảng thời gian, khác hẳn với vẻ tràn đầy sức sống ngày nào, giờ anh ta trông vô cùng tiều tụy như thể ngày ngày ăn không ngon, ngủ không yên, trông hơi tù.
Anh ta nhìn tôi, trong mắt toàn là những cảm xúc dồn nén: “La, nghe lời anh đi, em hãy rời khỏi đoàn làm phim này. Em có thể trở lại bên anh, anh sẽ trả lại mọi thứ của nhà họ Giang cho em, không động đến một đồng một xu nào. Chỉ cần em trở về, tất cả sẽ là của em.”
“Không động đến một đồng một xu nào của nhà họ Giang?” Tôi ngẩng mặt cười, trong ánh mắt toàn là sự khinh miệt: “Cố Quân, đừng nói với tôi là đến giờ phút này anh vẫn nghĩ rằng thứ tôi quan tâm là tài sản của nhà họ Giang đấy nhé? Nợ nần giữa hai ta là gì, anh không rõ à?”
Tôi nhìn vào gương mặt tái nhợt của anh ta, gằn từng câu từng chữ: “Ông nội tôi, nếu ở trên trời linh thiêng chắc chắn sẽ không tha thứ cho anh. Còn anh, lấy đâu ra tự tin cho rằng tôi sẽ bỏ qua một mạng người, quay trở lại ở bên anh? Cô Quân, anh khiến người ta buồn nôn thật đấy. Anh và Hạ Hữu Nhàn đúng là hai con súc vật, những kẻ đê tiện, đúng là trời sinh một cặp.”
Tôi càng mắng chửi, càng cảm nhận được sự thoải mái của linh hồn Giang La.
Cô ấy chỉ muốn người đàn ông này sống trong đau khổ.
Gương mặt của Cố Quân dần trở nên khó coi. Nhận ra mình nói gì cũng vô ích, anh ta nghiến răng nói: “Cô nhất định phải đối đầu với tôi à? Giang La, cô có thể làm được gì?”
Tôi cười khinh thường: “Xem đi Cố Quân, chỉ với hai câu nói đã khiến anh bộc lộ bản chất, anh cũng chỉ thế thôi.”
Gương mặt Cố Quân khó coi hơn nữa.
Tôi quay người rời đi, anh ta còn muốn tiến lên chặn tôi lại, kết quả bị tôi vung tay vật ngã xuống đất. Anh ta ngã rồi tôi lại đá thêm một cú vào vị trí nhạy cảm của anh ta.
Cố Quân đau đớn lăn trên đất.
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ kia, tôi ngửi thấy mùi thối trên người anh ta, không chịu nổi nữa nên nhanh chóng rời khỏi đây.
Chỉ còn lại Cố Quân, từ không thể tin nổi cho đến tuyệt vọng, ánh mắt anh ta mờ dần, nhìn theo bóng lưng tôi rời đi.
Tất nhiên là tôi có cách đối phó với Cố Quân.
Tôi đã tìm đến một người.
Người mà Hạ Hữu Nhàn đâm phải 5 năm trước, đến bây giờ vẫn đang nằm liệt giường, thực sự đã bị Hạ Hữu Nhàn hủy hoại cả đời.
Khi tôi đến tìm anh ta, ba mẹ của anh ta đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi.
Đúng vậy, ngạc nhiên.
Họ đã thấy Hạ Hữu Nhàn khi con mình gặp nạn, họ biết người gây ra tai nạn không phải Giang La.
Nhưng họ đã nhận một số tiền lớn từ Cố Quân, cắn rứt lương tâm đưa lời khai giả.
Bây giờ chàng trai này nằm trên giường livestream, không thiếu tiền, cũng đã tìm thấy hướng đi trong cuộc sống. Khi tôi đến gặp anh ta, ba mẹ anh ta không đồng ý cho đến khi tôi nói một câu:
“Ồ, con trai mấy người bị tai nạn tàn phế suốt đời, tôi ngồi tù 5 năm, cả đời cũng coi như vứt, mấy người thấy chuyện này rất công bằng, đúng chứ?”
Mặt mày cha mẹ anh ta tái mét, cuối cùng cũng không ngăn tôi nữa.
Chàng trai kia thấy tôi thì cảm thấy lúng túng.
Tôi vào thẳng vấn đề: “Tôi muốn anh báo cảnh sát, tố cáo lại việc Hạ Hữu Nhàn đã đâm anh năm xưa.”
Biểu cảm anh ta phức tạp, vô thức phản bác: “Nhưng…không có chứng cứ.”
Cậu ta chột dạ nên không dám nhìn thẳng vào tôi.
“Tôi sẽ tìm cách lấy lại video, tôi chỉ cần anh đứng ra làm chứng thôi, như cái cách năm xưa anh đứng ra làm chứng rằng tôi đã đâm anh đấy, được chứ?”
Tôi cười mỉm, từng chút từng chút đâm thủng vỏ bọc của anh ta.
“Anh chỉ cần biết, tôi đã ngồi tù 5 năm, cả đời coi như vứt, anh nhận tiền, để cho kẻ thực sự hại anh tự do ngoài vòng pháp luật. Tôi chẳng có gì để mất nữa cả, nếu anh không ra tòa làm chứng, tôi đảm bảo tương lai anh sẽ không có ngày nào tốt đẹp đâu.”
“Anh đã mất chân, có muốn mất mạng luôn không?”
Tôi không đồng cảm với anh ta.
Việc anh ta mất đi đôi chân là do Hạ Hữu Nhàn gây ra. Nhưng kể từ khoảnh khắc anh ta lựa chọn đồng tiền rồi mặc cho kẻ gây án thoát tội, anh ta đã không có tư cách để nhận sự đồng cảm.
Tôi ghét những linh hồn như vậy, không thối nát, nhưng cũng chẳng lương thiện, làm việc ác chẳng tới chốn, ăn không ngon, cực kì khó nuốt.
Biện Kỉ An bị tôi gây áp lực, liên tục đăng ảnh tạo hình lên.
Không có gì bất ngờ, tạo hình của tôi đã thành công bịt miệng tất cả những người cho rằng tôi không xứng đóng vai Lê Thanh Tùy.
Thậm chí còn có người vì ảnh tạo hình mà bất chấp tất cả để bênh vực tôi.
Họ nghĩ rằng tôi đẹp như vậy, chắc chắn không cố ý.
Tất nhiên là phần lớn mọi người vẫn bị những thông tin tiêu cực ảnh hưởng, kiên quyết cho rằng tôi là người xấu.
Thực ra họ rất đáng khen đấy, giống như Biện Kỉ An vậy, phải có nhận thức của riêng mình thì mới không bị tôi lừa gạt một cách dễ dàng.
Cùng lúc đó, tôi đã tạo một tài khoản Weibo, sau khi đợi 1 lúc để người người vào chửi bới, tôi đã đăng một bài viết.
Trên đó viết rõ ràng về việc Cố Quân một tay che trời, lộng hành như thế nào, ngụy tạo chứng cứ hãm hại tôi ra sao, kẻ gây án thực sự là Hạ Hữu Nhàn.
Vừa mới đăng lên vài giây, không ngoài dự đoán, bài viết đã bị xóa.
Nhưng không sao, tôi tin rằng những người nhìn thấy bài viết ấy đã đủ nhiều.
Hạ Hữu Nhàn gọi điện chửi tôi như điên: “Giang La, ngồi tù 5 năm chưa đủ, mày muốn c.h.e.t à?”
Tôi nheo mắt cười nhẹ: “Hạ Hữu Nhàn, cô rồ người gọi điện cho tôi, Cố Quân có biết không?”
Hạ Hữu Nhàn tức giận đến mức cười ngược lại: “Giang La, mày không có chứng cứ, một câu nói của mày thì làm được gì, tạo sẽ kiện mày tội vu khống, cứ chờ mà vào tù đi!”
“Tùy cô thôi đồ khốn!” Tôi mở miệng, lời nói còn ác hơn cả Hạ Hữu Nhàn, “Dù sao thì cô cũng đã làm người khốn nạn từ rất lâu rồi.”
Hạ Hữu Nhàn tức điên lên, mở miệng ra là hỏi thăm phụ huynh người ta, lời lẽ thô tục. Tôi ghi âm đoạn này lại, mặc dù không phải bằng chứng gì cả nhưng tôi rất vui khi vẻ điên điên rồ rồ của cô ta bị fan nhìn thấy.
Fan của Hạ Hữu Nhàn đơ người luôn, chưa nói đến việc tin tôi đăng lên là thật hay giả, nhưng những lời chửi bới liên tiếp của Hạ Hữu Nhàn đúng là không phù hợp với thân phận của cô ta.
Sao có thể dơ đến vậy được chứ?