Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngoại truyện: Bùi Yến Lễ
1
Năm Bùi Yến Lễ năm tuổi, Bùi Tụng Thanh chào đời.
Cậu bé rất thích người em trai này.
Tuy em không biết nói, nhưng lại xinh đẹp vô cùng, đến mức Bùi Yến Lễ luôn muốn khoe em với mọi người.
Thế nhưng theo thời gian, cậu phát hiện không phải ai cũng thích em trai mình.
Vì Tụng Thanh không biết nói, nên cha mẹ đã dồn hết tình yêu lên người cậu.
Vì Tụng Thanh không biết nói, nên gia tộc từ bỏ việc bồi dưỡng em, chỉ công nhận mình cậu là người thừa kế.
Nhưng… đó đâu phải lỗi của em?
Cậu bé Bùi Yến Lễ đã nghĩ như vậy.
Nếu tất cả mọi người đều không đối xử tốt với em trai, thì cậu sẽ là người yêu thương em gấp đôi.
2
Năm Bùi Yến Lễ mười tuổi, Bùi Tụng Thanh lên năm.
Cậu phát hiện gần đây em trai mình kết bạn với một cô bé.
Là con gái nhà họ Cố, tên Cố Quan Chi.
Cậu từng nghe nói về nhà họ Cố.
Dù không bằng Bùi gia, nhưng cũng là gia tộc có tiếng trong thành phố N.
Con cháu nhà họ Cố dĩ nhiên không phải trẻ con bình thường, làm bạn với Tụng Thanh chắc chắn không phải tình cờ.
Nhưng không sao cả, Bùi Yến Lễ vốn rất thích những đứa trẻ thông minh.
Có thể học được thủ ngữ trong thời gian ngắn, đủ để thấy cô bé thông minh thế nào.
Huống hồ, năm sáu tuổi, chính cô bé ấy từng cứu em trai cậu một mạng.
Từ sau chuyện đó, quan hệ giữa hai đứa nhỏ lại càng thân thiết.
Bùi Yến Lễ thấy yên lòng hơn hẳn.
Cuối cùng, em trai cậu cũng có một người bạn tốt để tin tưởng.
3
Sau khi được cứu trở về, Bùi Tụng Thanh có một khoảng thời gian rất sợ ở một mình trong phòng, đến ngủ cũng phải bật đèn.
Bùi Yến Lễ xót xa muốn ngủ cùng em, nhưng lại bị từ chối.
Thế là cậu nghĩ ra một cách đó là tổ chức tiệc ngủ, mời các bạn cùng lớp mẫu giáo của em trai tới chơi.
Mặt mũi nhà họ Bùi lớn, ai nấy đều nhận lời.
Và như thế, lần đầu tiên Bùi Yến Lễ gặp được cô bé tên Cố Quan Chi.
Đúng thật, vừa xinh xắn lại vừa lanh lợi.
Giữa một đám trẻ mẫu giáo, cô bé thể hiện rõ sự trưởng thành vượt trội.
Đám nhỏ vừa vào nhà đã tụ tập chơi đùa rôm rả, Bùi Yến Lễ đứng một bên, thầm thấy mình công lớn không cần khoe.
Nửa tiếng sau, cửa phòng Bùi Yến Lễ bị đẩy ra, một cái đầu nhỏ ló vào, là Tụng Thanh.
“Sao vậy, Tụng Thanh? Không chơi với mọi người à?”
Còn chưa hỏi xong, Tụng Thanh đã rụt người lại.
Bùi Yến Lễ tò mò đi theo, rồi thấy Tụng Thanh đang tìm một người giúp việc, dùng thủ ngữ để nói gì đó.
Nhưng giúp việc không hiểu, định đi tìm giáo viên dạy ký hiệu.
Tụng Thanh sốt ruột quá, liền vớ đại con dao rọc giấy trên bàn, cứ thế rạch một đường lên tay mình.
Động tác đột ngột khiến giúp việc và Bùi Yến Lễ sợ tái mặt.
Thấy máu bắt đầu chảy, Tụng Thanh liền chỉ vào vết thương, ra hiệu gấp gáp với giúp việc.
Bùi Yến Lễ vừa đau lòng vừa lo lắng, vội hét lên:
“Mau mang hộp y tế lại đây!”
Hộp thuốc vừa được mang tới, Tụng Thanh còn chưa để anh mình xử lý vết thương đã tự tìm băng cá nhân, vùng khỏi tay anh, thoắt cái chạy biến ra sau vườn.
Bùi Yến Lễ hết cách, đành ôm hộp y tế đuổi theo.
Rồi cậu thấy, ngoài vườn, cô bé Cố Quan Chi có vẻ bị ngã, lòng bàn tay phải trầy xước một vệt.
Cô bé mắt ngấn nước vì đau, Tụng Thanh liền chạy tới thật nhanh, xé băng cá nhân ra định dán lên.
Bùi Yến Lễ lập tức hiểu ra.
“Khoan đã, thằng nhóc kia! Phải khử trùng trước rồi mới dán, không thì để lại sẹo đấy!”
4
Về sau, Bùi Yến Lễ cứ thế nhìn em trai mình ngày càng lún sâu, hoàn toàn biến thành “tín đồ” của Cố Quan Chi.
Bùi Yến Lễ: Cũng tốt, ít nhất thì em dâu mình là người thông minh.
Rồi sau đó, Cố Quan Chi lại chặn cậu ở sân bay… tỏ tình.
Suýt nữa thì Bùi Yến Lễ thét lên vì sốc.
Nhưng cậu từ nhỏ đã giỏi giả vờ, càng không bình tĩnh thì vẻ mặt lại càng lạnh lùng cao ngạo.
“Nhưng tôi không thích em.”
Một câu thốt ra, sắc mặt cô bé lập tức thay đổi.
Thật có lỗi.
Bùi Yến Lễ thầm nghĩ.
Hy vọng Tụng Thanh đừng giận cậu.
5
Năm Cố Quan Chi và Bùi Tụng Thanh 24 tuổi, Bùi Yến Lễ 29.
Anh trở về nước.
Biết tin Tụng Thanh và Cố Quan Chi vẫn chưa đến với nhau, anh lập tức muốn bay ra nước ngoài lần nữa.
Kết quả, tối hôm đó, phu nhân nhà họ Bùi tìm tới cậu, nói rằng nhà họ Bùi và họ Cố định kết thông gia.
Bấy lâu nay cha mẹ nhà họ Bùi vì chuyện hôn nhân của Bùi Yến Lễ mà lo đến bạc cả tóc.
Người gì mà đã 29 rồi còn chưa có nổi một mối tình?
Bùi Yến Lễ: “…”
Về phần hôn sự với nhà họ Cố, hai vị phụ huynh nhà Bùi đều cho rằng để Bùi Yến Lễ cưới là thích hợp nhất.
Dù sao họ cũng lo rằng nhà họ Cố sẽ không chấp nhận một người câm như Tụng Thanh.
Nửa năm trước, cha tôi đột nhiên dẫn một đứa con ngoài giá thú về nhà, cố ép vào công ty, dạo này gây không ít chuyện phiền phức.
Mà cô bé “tỏ tình nhầm người” kia lại cùng loại với cậu ta.
Có lý tưởng, cũng có tham vọng.
Nếu thật sự gả cho mình, thì e là cô ấy sẽ chẳng còn được làm điều mình muốn nữa.
Mà những cô gái như vậy, trên một khía cạnh nào đó, thật ra là phù hợp với Tụng Thanh nhất.
Ừm, chỉ là hơi chậm hiểu một chút.
Không sao, đã có người anh này ra tay trợ giúp rồi!
6
Tối hôm đó sau buổi tiệc, Bùi Yến Lễ về đến nhà liền chui thẳng vào thư phòng.
Cố Quan Chi nói, cô tin Tụng Thanh không thể làm ra chuyện đó.
Bùi Yến Lễ lục lọi trong thư phòng suốt, cuối cùng cũng tìm thấy bức thư tình ấy trong sách giáo trình đại học của mình.
Bùi Yến Lễ: “…”
Trời ạ, đúng là gửi cho mình thật. Nhưng ai mà lại nhét thư tình vào sách học của du học sinh sắp đi nước ngoài thế này chứ!
Nhìn bức thư ép giữa trang sách, anh bỗng cảm thấy buồn cười.
Cuối cùng, anh không mở thư ra.
Chỉ lặng lẽ gập sách lại, để bức thư ấy tiếp tục bị lãng quên trong một góc ký ức.
Thôi vậy.
Dù sao… sắp thành người một nhà rồi.