Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1
"Ngồi yên nhé, anh sẽ quay lại ngay."
Khi trên sân khấu gọi đến tên Giang Thính, anh đã nhẹ nhàng dặn dò bên tai tôi.
Tôi gật đầu, úp điện thoại xuống đùi.
Trên bục diễn thuyết hình vòng cung, bóng dáng người đàn ông được ánh đèn sân khấu phác họa vô cùng rõ nét.
Nhìn bóng dáng điềm tĩnh và dứt khoát của Giang Thính lúc này, tôi cầm điện thoại lên.
Gửi đi tin nhắn đã soạn sẵn từ lâu.
"Mẹ ơi, thôi đi ạ... Con thật sự không muốn làm lỡ dở Giang Thính nữa." Đây đã là lần thứ 999 gia đình gi//ục tôi nói chuyện kết hôn với Giang Thính. Anh luôn cho rằng việc tôi bị b//ắt c//óc là trách nhiệm của anh.
Nếu hôm đó anh không cố tình h//ờn d//ỗi với tôi, nếu anh có thể ra sớm hơn một chút...
Đây là câu nói anh thường lẩm bẩm mỗi khi say r//ượu.
Kể từ ngày tôi được c//ảnh s//át c//ứu về, Giang Thính chăm sóc tôi như thể đang ch//uộc t//ội.
Ngoài những lúc ở nhà, suốt quãng thời gian từ 10 đến 25 tuổi, tôi và Giang Thính gần như không rời nhau nửa bước.
Mọi người đều nói anh đối với tôi rất tốt, từ một thiếu niên bốc đồng ngỗ ngược lúc trước mà nay đã trở nên chu đáo và vững chãi.
Ngay cả bố mẹ hai bên cũng nghĩ vậy, thậm chí còn coi như đương nhiên mà vun vén cho h//ôn sự của chúng tôi.
Chỉ có tôi biết, anh làm vậy là vì mặc cảm t//ội l//ỗi.
Vào đêm anh tiếp quản thành công công ty, anh đã s//ay đến bất tỉnh nhân sự.
Tôi và thư ký vất vả lắm mới dìu được anh vào ghế sau.
Lại thấy chiếc điện thoại vô tình rơi xuống đất trong lúc va chạm hiện lên một tin nhắn.
"Rốt cuộc cậu còn định chăm sóc cho cô ta đến bao giờ?"
"Cả đời sao?"
"Mặc cảm và tình yêu là hai chuyện khác nhau đấy Giang Thính."
Tần Lạp… tôi biết người phụ nữ này.
Cô gái đã theo đuổi Giang Thính rất lâu.
Tôi hoảng hốt tắt màn hình, nhét điện thoại lại vào túi áo anh.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy việc mình thản nhiên l//ợi d//ụng sự á//y n//áy của Giang Thính để đ//ộc ch//iếm anh suốt bao năm qua thật đáng x//ấu h//ổ.
Anh... cũng cần có cuộc sống và hạnh phúc của riêng mình chứ.
Vì vậy, khi bố mẹ hào hứng đề cập đến chuyện kết h//ôn với Giang Thính, tôi đã kịch liệt ph//ản đ//ối.
"Nhưng... nhà Giang Thính họ cũng không có ý kiến gì mà."
Mẹ thấy tôi ph//ản đ//ối thì rất ngạc nhiên, dường như không ngờ tôi sẽ từ chối.
"Tóm lại... là không được."
Tôi cắn chặt môi, nhất quyết không nhượng bộ.
"Hay là con nói chuyện với Giang Thính thử xem?"
Bố mẹ cuối cùng cũng không ép buộc, chỉ liên tục giục tôi nói chuyện với Giang Thính, cân nhắc kỹ lưỡng.
Nhưng Giang Thính từ trước đến nay chưa từng nhắc đến chuyện kết h//ôn.
Tôi thầm thở dài trong lòng.
"Đang nghĩ gì vậy?"
Một bóng người đột nhiên đổ xuống bên cạnh, không biết từ lúc nào, Giang Thính đã kết thúc bài phát biểu.
Tôi lắc đầu, mím môi, rồi vẫn ra hiệu với anh.
"Giang Thính, em muốn đến ở nhà bà ngoại một thời gian."
Kể từ khi ông ngoại m//ất, bà đã chuyển về sống trong căn nhà nhỏ ở quê nơi họ đã sống khi mới cưới.
Tôi muốn đến đó để tìm chút yên tĩnh, bố mẹ thực sự thúc gi//ục quá nhiều rồi.
Ngoài ra, cũng muốn từ từ phai nhạt khỏi thế giới của Giang Thính.
"Được."
"Anh đi cùng em."
Giang Thính không do dự nhiều, đồng ý một cách dứt khoát.
Thấy vẻ mặt tôi có chút không đúng, anh nhíu mày.
"Sao vậy?"
"Em muốn đi một mình."
"Không được." Giang Thính cau mày sâu hơn, "Ng//uy h//iểm lắm."
Thở dài một hơi, tôi tiếp tục dùng tay ra hiệu.
"Em đã 25 tuổi rồi, Giang Thính."
"Hơn nữa bây giờ an ninh tốt như vậy rồi."
"Thì sao?"
Giọng anh trầm xuống, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Ôn Tụng, em đừng hòng nghĩ đến chuyện đi ra ngoài một mình."
"Nhưng..."
Tôi còn muốn ra hiệu tiếp, nhưng tay đã bị anh nắm lấy đặt xuống bên cạnh.
"Ngoan ngoãn nghe lời nào."
Nhưng Giang Thính, chúng ta không thể cứ mãi như vậy, phải không?
Chỉ vì một chút mặc cảm t//ội l//ỗi thời niên thiếu mà phải đánh đổi cả cuộc đời anh sao?
Cho dù hôm đó anh có ra sớm hơn, thì vẫn còn ngày mai, ngày kia.
Vẫn còn rất nhiều khoảnh khắc anh không có ở đó, tên b//ắt c//óc theo dõi em vẫn sẽ ra t//ay thôi.
2
Trên đường về, ánh mắt Giang Thính nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mãi đến khi thư ký quay người lại để trao đổi về lịch trình tiếp theo, anh mới hoàn hồn.
Vốn đang do dự không biết làm thế nào để tiếp tục nói với Giang Thính chuyện về nhà bà ngoại, khi nghe tin anh phải đi công tác một tuần, mắt tôi sáng rỡ.
Chỉ cần nhân lúc anh đi công tác thuyết phục được gia đình là xong.
Ai ngờ Giang Thính khẽ hừ một tiếng, như thể bị chọc cười.
"Ôn Tụng, sớm bỏ cái ý định đó đi."
"Anh đi công tác thì em cũng không được đi đâu hết."
Tôi giật mình, người này có thuật đọc tâm sao???
Nhưng lúc này anh đã nhắc đến, không bằng nhân cơ hội này nói chuyện rõ ràng.
"Giang Thính, em có thể mang theo vệ sĩ của nhà."
"Hơn nữa, em đã là người lớn rồi, không còn là trẻ con nữa."
"Anh không thể trông chừng em cả đời được, đúng không?"
"Nếu không thì sao?" Giang Thính nghiêng người, nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Em muốn ai trông chừng em cả đời?"
"Em không có ý đó, em..."
Tay tôi đột nhiên bị anh nắm lấy, tôi giãy giụa nhưng không thoát ra được.
"Vậy là ý gì?"
"Hửm?"
Tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay đang bị anh siết chặt, cảm thấy một nỗi bực bội.
Công cụ để nói chuyện bị tước mất rồi, nói sao đây?
"Đôi tay này của em, ngoài việc ra hiệu mấy lời chọc tức tôi ra thì không thể nào yên một chút được à?"
Anh thở dài nặng nề, "Ngoan ngoãn được không? Đừng làm anh lo lắng."
Giang Thính, anh lo lắng là vì điều gì chứ?
Có một khoảnh khắc, tôi đột nhiên rất muốn hỏi anh rằng liệu có một chút nào là thích tôi không.
Tuy nhiên, lý trí lại bảo tôi rằng con người không thể quá tham lam, Giang Thính đã làm cho tôi quá nhiều rồi.
Dựa trên sự hiểu biết của tôi về anh, một khi câu hỏi này được thốt ra, anh nhất định sẽ không nói là không thích.
Chẳng phải như vậy càng giống như ép buộc người ta thích mình sao?
Mắt tôi đột nhiên có chút cay xè, tôi vội vàng quay mặt đi, hoảng hốt gật đầu.
Thôi bỏ đi, đợi một thời cơ tốt hơn vậy.
Chỉ là chưa đợi được Giang Thính trở về, tôi đã nhận được tin anh và Tần Lạp tái ngộ.
Nhìn bức ảnh trên trang cá nhân của thư ký Giang Thính, anh đang cúi đầu nói chuyện với Tần Lạp, tôi vừa cười khổ vừa có cảm giác giải thoát như cuối cùng cũng bị tuyên án.
Hóa ra họ nói đúng thật, người đã định sẵn cho nhau thì dù đi một vòng lớn cuối cùng cũng sẽ gặp lại.
Dù Tần Lạp đã ra nước ngoài nhiều năm như vậy, vẫn sẽ có lúc giao thoa với Giang Thính một lần nữa.
Đêm đó, quả nhiên tôi không nhận được cuộc gọi video nào từ Giang Thính.
Chỉ là vào lúc rất muộn, tôi nhận được một tin nhắn từ số lạ.
"Cô Ôn, cô còn định trói buộc Giang Thính bên cạnh mình đến bao giờ?"
Đính kèm là một đoạn ghi âm rất ngắn.
"Vậy cậu định vì mặc cảm tội lỗi mà đánh đổi cả cuộc đời sao?"
"Phải."
Bùm.
Giọng nói của tiếng "Phải" này, tôi không thể nào quen thuộc hơn.
Sự phỏng đoán vẫn còn le lói một tia hy vọng may mắn, nhưng câu trả lời lại là một sự thừa nhận chắc nịch.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi, không biết đã nghe đoạn ghi âm bao nhiêu lần.
Xin lỗi anh, Giang Thính.
Lẽ ra nên sớm kết thúc mối quan hệ bất công này với anh, là em đã quá tham lam, mới làm lỡ dở anh lâu như vậy.