Lưới Tình Giăng Kín - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

5


Giang Thính lái xe như bay, cả người như mất hết lý trí.


Lốp xe rít lên trên con đường núi ẩm ướt, mặc cho tôi ra hiệu thế nào, anh vẫn nhìn thẳng về phía trước, không liếc nhìn lấy một lần, không nói một lời.


Mãi cho đến khi bị đưa vào biệt thự Thiển Nguyệt Loan mới mua gần đây và bị đè dưới thân, anh mới đối mặt với tôi lần nữa.


Tôi giãy giụa định dùng tay ra hiệu, nhưng lại bị anh giữ chặt, mười ngón tay đan khít vào nhau.


Cảm giác lạnh lẽo đột ngột ập xuống, mạnh mẽ cướp đi hơi thở của tôi.


Như một con mãnh thú thoát khỏi xiềng xích, tùy ý giải phóng dục vọng đã kìm nén đến cực điểm.


Khi có lại được hơi thở, anh tựa trán vào trán tôi, mắt đỏ ngầu, giọng khàn đặc.


"Ôn Tụng, em coi tôi chết rồi hay sao mà dám tìm thằng đàn ông khác?"


"Sao em dám?"


"Anh đã trông chừng em như vậy rồi, sao vẫn không ngoan?"


Phản ứng này của Giang Thính khiến tôi có chút bất ngờ, lẽ nào anh...


Lúc này mà vẫn không hiểu được tấm lòng của anh thì tôi thật quá ngốc, trong lòng vừa có chút mừng thầm, tôi lại tha thiết muốn nói rõ ràng với Giang Thính.


Tôi giãy tay ra, vội vàng ra hiệu với anh, "Anh bình tĩnh một chút."


"Có thể có..." chữ "hiểu lầm" còn chưa kịp ra hiệu, tay đã bị anh kẹp lại.


"Không bình tĩnh được."


Ánh mắt Giang Thính đầy vẻ âm u, "Em không vui, anh đã liều mạng xử lý xong công việc bay về để dỗ em."


"Tụng Tụng? Mẹ nó, nó dựa vào cái gì mà gọi như vậy?"


"Giỏi lắm, em xem anh là cái gì?"


"Anh đã xếp hàng mười mấy năm nay, lại có thể bị kẻ khác chen ngang được sao?"


Cảm giác ẩm ướt nóng hổi leo lên vành tai, tôi không nhịn được mà rụt cổ lại.


"Đừng trốn."


"Biết đây là đâu không?"


"Phòng tân hôn," anh gầm nhẹ, "Đây là phòng tân hôn anh đã chọn lựa rất lâu sau khi nghe tin em muốn gả cho anh."


"Trái tim em bị chó ăn rồi à? Còn phải đối tốt với em thế nào nữa mới sưởi ấm được em đây?"


Tôi vô cùng lo lắng, muốn giải thích, muốn hỏi rõ chuyện ghi âm.


Nhưng tay lại bị anh kìm chặt, càng giãy giụa càng bị siết chặt hơn.


"Cự tuyệt anh đến thế sao?"


Giang Thính tỏ vẻ không thể tin được, ánh mắt đầy vẻ tan nát.


Cự tuyệt cái gì chứ, tôi là người câm, miệng không nói được, chỉ có thể dùng tay.


Anh kìm kẹp công cụ của tôi rồi thì tôi giao tiếp thế nào đây?


Những nụ hôn dày đặc rơi xuống, mang theo chút vội vã và bá đạo.


"Bà xã, em thật không ngoan."


"Hôm nay nhìn thấy nó anh đã muốn phát điên rồi, rốt cuộc nó dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì hả Ôn Tụng?"


Khi cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ eo, mắt tôi đầy vẻ hoảng hốt, điên cuồng lắc đầu với anh.


Giang Chước nhìn chằm chằm vào tôi, cười lạnh một cách âm hiểm, gằn từng chữ, "Anh... không... hiểu."


Một luồng điện chạy dọc sống lưng, giữa những bóng cây chao đảo, nước mắt tôi không kìm được mà trào ra.


Giang Thính cười như không cười, vô cảm lau đi giọt lệ chưa khô trên khóe mắt tôi.


"Khóc xong rồi?"


"Tiếp tục."


Trong đêm khuya tĩnh lặng, Giang Thính ghìm giọng, lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác, "Em chỉ có thể là của anh."


6


Khi tỉnh lại lần nữa, bên cạnh đã không có ai.


Tứ chi đau nhức như mất đi cảm giác, tôi cử động tay chân một chút, lại nghe thấy một tiếng kim loại va chạm giòn tan.


Cảm giác lành lạnh truyền đến từ chân, tôi ngồi dậy nhìn thử, không ngờ lại là một sợi xích sắt mảnh dài.


Nhìn quanh một vòng, phát hiện điện thoại cũng đã biến mất.


"Tỉnh rồi à?"


Giọng nói của người đàn ông truyền đến từ cửa, tôi quay đầu, Giang Thính đứng trong bóng tối, tay bưng một bát mì.


"Ăn cơm đi."


Anh đi thẳng đến đầu giường, đặt bát lên tủ, suốt quá trình không hề nhìn tôi.


"Xích rất dài, em vào nhà vệ sinh sẽ không bị ảnh hưởng."


"Trên bồn rửa mặt có thuốc bôi, sáng nay anh đã bôi cho em rồi."


"Lát nữa em tự bôi lại một lần nữa."


Giang Thính lạnh lùng bỏ lại vài câu rồi quay người rời đi, cánh cửa gỗ dày nặng nề vang lên một tiếng đóng sầm.


Căn phòng lại chìm trong tĩnh lặng, tôi nhìn cánh cửa đóng chặt, thở dài nặng nề.


Giang Thính mỗi ngày sau khi mang ba bữa cơm đến đều sẽ rời đi ngay lập tức, không bao giờ nhìn thẳng vào tôi.


Dù tôi có ra hiệu thế nào, gây ra động tĩnh ra sao, anh cũng không thèm liếc mắt một cái.


Nhưng lại vào đêm khuya ôm chặt lấy tôi từ phía sau.


Nhận ra chúng tôi không thể tiếp tục như vậy, tôi cố tình làm đổ bát canh, canh nóng văng lên mu bàn tay, bỏng một mảng đỏ ửng.


Giang Thính nghe thấy động tĩnh liền lao vào, kéo tôi vào nhà vệ sinh xả nước lạnh.


"Ôn Tụng em ngốc à?"


"Vì muốn ra ngoài mà cố tình làm hại bản thân, em ghét anh đến thế sao?"


Tôi nhân cơ hội nắm ngược lại tay anh, Giang Thính khựng người lại, nhưng lại bắt đầu né tránh ánh mắt, vẫn không chịu nhìn thẳng vào tôi.


Đồ nhát gan.


Tôi hít một hơi thật sâu, đứng dậy, nhón chân, nhẹ nhàng hôn lên yết hầu của anh.


Giang Thính sững người.


Tôi xoay mặt anh lại, mỉm cười với anh, giơ tay ra hiệu.


"Bây giờ có thể nghe em nói được chưa?"


"Cậu ấy là người em thuê để diễn kịch, vì em tưởng anh không thích em."


"Trước đây... em nhận được một đoạn ghi âm, ở ngay trong điện thoại."


Mắt Giang Thính phủ một lớp nghi ngờ, dường như đang phán đoán lời tôi nói là thật hay giả.


"Anh xích em lại rồi thì em chạy thế nào được?"


Tôi bất lực chỉ vào sợi xích trên chân, "Đi lấy điện thoại qua đây, được không?"


Giang Thính bán tín bán nghi đi lấy điện thoại, lúc đưa cho tôi tay anh khẽ run, "Ôn Tụng, dám lừa anh thì em chết chắc."


Giọng điệu hung dữ vì lông mày nhíu quá chặt mà bị lộ tẩy, tôi nhận lấy điện thoại nhanh chóng mở tin nhắn đó ra.


Tin nhắn và đoạn ghi âm.


Giữa ánh mắt kinh ngạc của anh, tôi nhanh chóng gõ chữ.


"Giang Thính, trước đây em vẫn luôn nghĩ anh đối tốt với em là vì áy náy."


"Cộng thêm thời gian đó bố mẹ cứ thúc giục em với anh..."


"Sau khi nghe được đoạn ghi âm này, em đã nghĩ rằng anh thật sự không thích em, nên không muốn làm lỡ dở anh."


"Mới tìm Tống Dương để lừa bố mẹ, để họ từ bỏ ý định."


Giang Thính nhìn chằm chằm vào điện thoại, sắc mặt trầm xuống đáng sợ.


Bầu không khí yên lặng đến mức tôi tưởng đã trôi qua cả một thế kỷ, rồi anh mới nhẹ nhàng lên tiếng.


"Ôn Tụng, em có biết sau đó anh đã nói gì không?"


"Phải."


"Bởi vì mỗi khi nghĩ đến việc lần đó rất có thể sẽ mất đi em, anh đã sợ đến chết khiếp."


"Cho nên kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp anh đều muốn đền bù bản thân cho em."


Anh cúi đầu, khóa chặt tôi vào lòng, hai cánh tay siết cực kỳ chặt.


Lưng bị lòng bàn tay anh ghì chặt, hơi thở khàn khàn của Giang Thính thì thầm bên tai nóng đến mức khiến tôi run rẩy.


7


"Đoạn ghi âm này rõ ràng đã bị cắt ghép, em không nghe ra sao?"


"Anh không thích em?"


"Mẹ nó anh yêu em đến tận xương tủy từ hồi mười mấy tuổi rồi, còn chưa đủ thích sao hả tổ tông?"


Sau khi giải tỏa hiểu lầm, Giang Thính vẫn không tháo xích chân ra.


Dù tôi có cầu xin thế nào, anh cũng không có ý định nhượng bộ.


"Bảo bối, không được đâu."


"Em có nhớ bài học thì mới ngoan được."


Tôi quyết tâm, ngồi lên người anh, áp môi mình lên môi anh.


Giang Thính run rẩy, giọng nói khàn đi, "Em có biết mình đang làm gì không?"


Tôi gật đầu.


Giang Thính chửi một câu tục tĩu, đè tôi xuống dưới.


Môi lưỡi quyện vào nhau, cảm giác ngạt thở ngày càng mãnh liệt.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo