Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
9
Chuyện của tôi và Giang Thính, người vui nhất chính là bố mẹ, khi tôi về nhà còn trách họ bao nhiêu ngày không gọi lấy một cuộc điện thoại.
Họ cười đầy ẩn ý, liếc nhìn Giang Thính bên cạnh.
Mặt tôi đỏ bừng, lén véo vào hông Giang Thính từ phía sau.
Anh như không có cảm giác, nắm ngược lại tay tôi, tiếp tục thảo luận chuyện cưới xin với bố mẹ.
Hôn sự vốn dĩ bố mẹ muốn từ từ, lại bị Giang Thính ép xuống trong vòng một tháng.
Đồ đạc của tôi cũng dần dần được chuyển đến Thiển Nguyệt Loan.
Nhìn căn nhà vốn trống trải dần dần được lấp đầy, tôi không khỏi bắt đầu mong chờ những khoảnh khắc sau này sống cùng Giang Thính ở đây.
Nếu như tôi đã không mở cánh cửa đó.
Hôm đó tôi muốn tìm dụng cụ để đóng bức tranh trang trí mới mua, thấy Giang Thính đang họp trong thư phòng nên tự mình đi tìm.
Dựa vào thói quen, tôi mở cửa tầng hầm.
Nhưng ngay khoảnh khắc đẩy cửa bật đèn, cả người tôi cứng đờ.
Trong phòng toàn là những bức tranh... không thể miêu tả được của tôi và Giang Thính.
Từ bộ đồng phục xanh trắng cho đến bây giờ, mỗi giai đoạn đều được bút vẽ ghi lại chi tiết.
Cả tôi và Giang Thính trong tranh đều vô cùng xa lạ, tư thế và biểu cảm lại càng không thể nói nên lời...
Đầu tôi như nổ tung, mặt đỏ bừng.
Không kịp suy nghĩ nhiều, tôi quay người muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Mãi cho đến khi về nhà, tôi vẫn còn chìm trong cú sốc chưa thể hoàn hồn.
Giang Thính sao có thể... biến thái như vậy.
Bố mẹ thấy tôi đột nhiên trở về thì rất ngạc nhiên, "Sao con lại về?"
"Cãi nhau với Giang Thính à?"
Tôi lắc đầu, nhớ lại những bức tranh đáng xấu hổ đó, không biết nói thế nào.
Đành phải vội vàng tìm một cái cớ để về phòng, vùi mình vào ghế sofa.
Giang Thính sao có thể như vậy chứ!
Những bức tranh đó, vừa nhìn đã biết là do chính tay anh vẽ, sao anh lại có thể vẽ những thứ này?
Lúc mặc đồng phục, chúng tôi mới bao nhiêu tuổi, sao anh có thể...
Tay nắm cửa bị xoay từ bên ngoài, Giang Thính thong thả bước vào, ánh mắt sâu thẳm.
"Bà xã, bị em phát hiện rồi à."
"Nhưng anh đã nói chưa, không được tự ý rời khỏi anh nửa bước? Hửm? Lại muốn bị xích lại à?"
Anh từ từ tiến lại gần, một tay giữ cằm tôi.
Thấy anh như vậy, lòng tôi dâng lên một nỗi tức giận không tên, tôi kích động ra hiệu với anh.
"Sao anh có thể như vậy?"
"Đồ biến thái!"
Trong mắt anh không hề có chút dao động nào khi bị vạch trần, ngược lại còn lộ ra một tia phấn khích.
"À~ biến thái à."
Anh từng bước tiến lại gần, giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ, "Anh vẽ vợ mình thì có gì là biến thái?"
"Ngược lại là em, không chào hỏi đã chạy lung tung, không ngoan."
Đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, trong lòng tôi lại lóe lên một tia sợ hãi, trước đây tôi chưa bao giờ có cảm giác này với Giang Thính.
Dường như cảm nhận được sự sợ hãi của tôi, Giang Thính sững người, "Em đang sợ anh?"
Thấy tôi không đáp, anh siết chặt tay tôi, có chút không tin nổi lặp lại, "Em sợ anh?"
"Ôn Tụng, anh thừa nhận anh biến thái, anh điên cuồng muốn chiếm hữu em."
"Nhưng anh đã dốc hết lòng dạ đối tốt với em, em không thể vì chuyện này mà kết án tử cho anh được, phải không?"
Giang Thính gầm lên như thể đã bất chấp tất cả, giọng nói nức nở trong nước mắt khiến anh trông chẳng khác nào một chú chó lớn bị ức hiếp.
Những hình ảnh quá khứ lần lượt hiện về, trong những năm tháng ấy, bóng dáng Giang Thính như hình với bóng luôn ở bên cạnh.
Ghét sao? Hình như cũng không.
Dường như tôi đã quen với việc anh luôn ở bên cạnh, quen với việc anh giúp tôi đưa ra mọi quyết định.
"Ôn Tụng!" Giang Thính thấy tôi không trả lời, nước mắt lại càng rơi dữ dội hơn, trông hệt như một chú chó lớn bị oan ức, "Em không thể bắt nạt anh như vậy."
Thấy anh như vậy, tôi bất giác mềm lòng, nhẹ nhàng lau nước mắt cho anh, "Không có."
"Em chỉ bị những bức tranh đó dọa sợ thôi."
Anh thuận thế dụi vào lòng tôi, "Đừng sợ anh, bà xã."
"Anh chỉ là quá thích em thôi."
"Nhưng em còn quá nhỏ, quá ngoan, anh không biết làm sao, lại không thể thật sự đối với em..."
Tôi bịt miệng anh lại không cho anh nói ra những lời quá đáng hơn, ai ngờ lại bị anh chớp lấy cơ hội giữ chặt, cảm nhận được sự ẩm ướt nóng hổi trong lòng bàn tay.
"Anh hứa, sau này không vẽ nữa."
"Thật không?"
Tôi nghi ngờ nhìn anh.
Anh gật đầu.
"Anh là đồ khốn!"
Khi bị Giang Thính ép vào tường trong tầng hầm, tôi bất mãn ra hiệu với anh.
Đôi môi nóng hổi lướt xuống, giọng Giang Thính trầm khàn, "Anh nói không vẽ nữa, chứ đâu có hứa chuyện khác."
"Đừng sợ, lần này anh không điên cuồng như vậy đâu."
Trong bức tường dường như có tiếng dòng điện rè rè, tôi đột nhiên nhớ đến sợi xích sắt đó.
Hóa ra sự chiếm hữu điên cuồng này, đã có dấu hiệu từ ngày đầu tiên tôi bước vào Thiển Nguyệt Loan. Hoặc có lẽ, còn xa hơn nữa, từ những ngày niên thiếu ngây ngô, kết cục đã được viết sẵn.
10 (Ngoại truyện Giang Thính)
1
Khi Ôn Tụng được cứu về, tim tôi đau như muốn chết.
Nhìn những vết sẹo khắp người và lớp băng gạc dày trên cổ em, tôi chỉ hận không thể giết chết hai tên bắt cóc tống tiền đó.
Cô gái của tôi cứ thế mà vĩnh viễn không thể nói được nữa, trước đây em cười cong mắt gọi tôi "Giang Thính" mới rạng rỡ, động lòng người làm sao.
Nhưng tôi càng hận bản thân mình hơn, tại sao hôm đó lại mải chơi bóng quên cả thời gian, nếu tôi ra sớm hơn một chút, thì những chuyện này đã không xảy ra.
Kể từ đó, ngoài lúc em ở nhà, tôi gần như không rời mắt khỏi em một khắc nào.
Sẽ không có bất kỳ ai có thể làm tổn thương em được nữa.
2
Sao lại có nhiều người nhòm ngó Ôn Tụng thế, coi tôi chết rồi à?
Dọn dẹp từng đứa một, thoải mái rồi.
Bên cạnh em chỉ có thể là tôi.
Ồ, lại mơ à.
Tiếc thật. Em vẫn còn nhỏ.
Dùng bút vẽ ghi lại vậy, may mà ông già có mời người dạy kỹ năng này.
Bị mẹ tôi phát hiện, bà chỉ vào mặt tôi chửi là đồ biến thái.
Tôi tỏ vẻ không quan tâm, miễn là Ôn Tụng không biết là được rồi.
3
Bố mẹ nói nhà họ Ôn đã nhắc đến hôn sự của chúng tôi.
Tôi hào hứng, vui sướng đến suýt ngã khỏi ghế, cả đêm đi xem phòng tân hôn.
Đến lúc đó sẽ cho Ôn Tụng một bất ngờ.
Nhưng dường như em không có phản ứng gì cả, là do ngại sao?
Đột nhiên lại muốn một mình về nhà bà ngoại, là sao đây nhỉ?
Tôi quản em chặt quá sao?
Vậy hai ngày nữa đi công tác không dắt em theo vậy, cho em chút không gian.
4
Bị một người đàn bà khó ưa trước đây bám lấy, phiền chết đi được.
Không muốn tiếp xúc nhiều với cô ta, bèn cùng thư ký làm việc cả đêm, cố gắng về sớm.
Gọi video cho Ôn Tụng, không nhịn được mà mắng em, có vẻ em không vui.
Thôi được, làm thêm một đêm nữa vậy, mai sẽ về dỗ em vậy.
Hừ, mới đi có hai ngày, từ đâu chui ra cái thứ chó chết này?
Tụng Tụng? Tôi còn chưa bao giờ gọi như vậy.
Lồng ngực đau tức, nó là bạn trai, vậy tôi là ai?
Hửm? Nói đi chứ bảo bối.
Ơ, ra hiệu cái gì thế?
Không hiểu.
Lại khóc à?
Cứ khóc nhiều vào mới nhớ đời chứ bảo bối.
5
Không thể lý trí nổi một chút nào, vợ chỉ có thể là của tôi.
Không nghe lời thì khóa lại.
Tống Dương phải không? Thật muốn xử nó.
Lại sợ Ôn Tụng không vui, thôi bỏ đi, sau này tìm nó tính sổ sau.
Đôi tay này sao chỉ biết ra hiệu những lời tôi không thích nghe.
Xích em lại chắc chắn sẽ lại bị mắng.
Không muốn nhìn, không thèm nhìn.
May mà vợ không nói được, tôi không nhìn em là được rồi.
Như vậy em sẽ không mắng được tôi.
6
Ừm, vợ chủ động dỗ mình rồi.
Hưng phấn quá, muốn bắt nạt em quá.
Lại có thể vì một đoạn ghi âm mà giận tôi???
Ai lại vì áy náy mà dốc hết lòng dạ đối tốt với người khác chứ.
Chẳng phải vì tôi yêu em chết đi được sao.
Bao nhiêu năm cống hiến của tôi là gì? Là đàn gảy tai trâu à?
Vợ ngọt thật.
Muốn trói vợ bên mình, một giây cũng không muốn rời xa.
Trói hay không trói???
Thôi, vẫn là trói đi.
Không trói trong lòng ngứa ngáy.
Bây giờ phải nhắn tin cho thư ký đặt làm mấy sợi dây dắt có khóa và định vị mới được.
7
Đã xử lý Tần Lạp.
Con điên này, trong đầu sao lại có nhiều suy nghĩ bệnh hoạn thế.
Tôi thích vợ tôi, từ nhỏ chăm sóc em có vấn đề gì sao?
Đã cảnh cáo rồi mà sao nó vẫn còn theo dõi chúng tôi?
Chẳng lẽ người phụ nữ này định làm gì?
Nhìn Ôn Tụng bây giờ thường xuyên bất mãn vì cứ phải kè kè bên tôi, tôi đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Cố tình dắt vợ đến nơi đông người ở trung tâm thương mại, quả nhiên Tần Lạp cắn câu.
Khi cô ta lao đến, tôi đã tính toán góc độ rồi cố tình lao vào.
A~ vợ lo đến phát khóc rồi kìa.
Khổ nhục kế không uổng công, lần này chắc sẽ ngoan ngoãn nghe lời không rời xa tôi nữa nhỉ.
8
Sợ vợ cứ khóc mãi, đành phải nhờ y tá ra ngoài dỗ dành em.
Tốt thật, ngoan hơn nhiều rồi.
Sao cứ trêu một chút là đỏ mặt, sớm biết ngoan như vậy thì trước đây đã không giả vờ rồi.
Lãng phí mất mấy năm, thật không đáng.
Sau này phải bù đắp gấp bội mới được.
Cứ lấy cớ bị thương để từ chối tôi hử, sớm biết đã không để bị thương nặng thế này.
Làm lỡ hết việc.
Có người?
Người người ta gọi là tôi chứ có phải em đâu,em sợ gì chứ vợ.
9
Mới họp xong ra ngoài đã không thấy vợ đâu.
Nếu không phải xem định vị thấy em đã về nhà, tôi thật sự sẽ phát điên mất.
A~ bị vợ phát hiện rồi.
Sợ tôi à?
Không được, vợ chỉ có thể yêu tôi.
Lâu như vậy tôi đã quá rõ tính cách của Ôn Tụng, thế là tôi khóc lóc thảm thương.
Em lau nước mắt cho tôi, tôi thầm sướng trong lòng.
Vợ thật là... dễ lừa quá đi.
Vậy thì cả đời này, đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay của tôi.
(Hết)