Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
24
Trong 5 năm ngồi tù, tôi thường nhờ Tống Thiến tìm sách cho mình học, giết thời gian nhàm chán.
Ra tù, Tống Thiến giúp tôi tìm được một công việc ở công ty tư nhân.
“Cô có tiền án, công ty này tôi tìm được là công ty tư nhân, lương không cao, cô chịu được chứ?”
“Tôi thấy ổn mà.”
Tôi có đồng nghiệp mới, công việc mới, cuộc sống mới.
Tống Thiến trêu: “Cô ra tù rồi mà ngoài đi làm là về nhà, hai điểm một đường, cảm giác vẫn như đang ngồi tù.”
Tôi cười hí hửng nhìn cô ấy: “Thế cô nghĩ đi làm công ăn lương chín giờ sáng đến chín giờ tối thì không phải ngồi tù à?”
Cô ấy liếc tôi: “Cô nói đúng quá rồi.”
Tôi làm việc chăm chỉ, chuyện bưng trà rót nước gì cũng xông pha, nên được đồng nghiệp quý mến.
Một hôm, có một bé gái 6 tuổi đến văn phòng.
Là con nuôi của một đồng nghiệp.
Con bé ngồi một mình làm bài tập, không khóc không quấy, trưởng thành hơn hẳn các bạn cùng tuổi.
“Bố mẹ ruột của con bé qua Miến Bắc lừa đảo, không thể quay về được nữa, thành trẻ mồ côi. Đồng nghiệp này nhận nuôi nó, nhưng giờ phát hiện bị ung thư, con bé lại sắp bị đưa vào viện phúc lợi.”
“Đúng là đáng thương, nhỏ như thế mà đã biết nhìn sắc mặt người khác.”
Gần đây đồng nghiệp ấy nhập viện, mọi người vì lòng tốt nên họp lại, bàn nhau thay phiên chăm sóc bé.
Nhưng nhà ai cũng có việc riêng.
Ai cũng nói nhà còn con nhỏ, không tiện chăm thêm người.
Lãnh đạo cũng rất đau đầu.
Mỗi lần họp bàn, tôi lại thấy con bé mặt mày buồn bã ngồi làm bài bên ngoài.
Nhưng một lúc sau lại nở nụ cười, bưng ly trà, rót nước cho từng người.
“Dì ơi, con có thể tự ngủ, tự giặt đồ, sẽ không làm phiền dì nhiều đâu ạ.”
Tôi nhìn con bé hồi lâu rồi nói:
“Hay là để tôi nuôi bé nhé.”
“Một tuần?”
“Mãi mãi.”
Đồng nghiệp xì xào:
“Tiểu Lạc à, cậu 30 rồi còn chưa kết hôn, giờ lại kéo theo một đứa nhỏ, càng không kiếm nổi bạn trai nữa đâu.”
Tôi không nói gì, chỉ mỉm cười bảo: không vội.
Khi tôi bước tới dắt tay con bé, nó cười gọi tôi là “chị”, nhưng quay lưng đi thì lại sụt sịt khóc.
Con bé tên là An An.
Tôi nói muốn nuôi bé, nhưng không muốn làm thủ tục nhận nuôi.
“Vậy chẳng phải nuôi không công à?”
“Tôi từng có tiền án, nếu làm thủ tục, nhỡ đâu lại hại bé.”
Thế là An An thành em gái tôi. Mỗi ngày sau giờ học đều ngoan ngoãn đứng trước cổng trường đợi tôi, thấy tôi là khuôn mặt nhỏ nhắn ấy lại tươi cười không giấu được.
Một ngày nọ, bé khóc hỏi tôi:
“Chị ơi, mọi người đều nói bố mẹ em là người xấu, làm nhiều chuyện xấu lắm… em phải làm sao đây?”
Tôi sững người.
Vì tôi chợt nhớ đến một người.
Ngày đó, anh ấy cũng khóc hỏi tôi:
“Nếu là chị, khi mới 8 tuổi thì chị sẽ làm gì?”
Tôi mới nhận ra, đến giờ mình vẫn không trả lời nổi câu hỏi đó.
Chuyện của cha mẹ, lẽ nào phải để một đứa trẻ gánh chịu?
Con bé đã làm sai gì?
Con người khi sinh ra đâu được chọn cha mẹ.
Tôi vẫn không trả lời câu hỏi của An An.
Tôi dẫn con bé đi mua kem, bé lau nước mắt rồi lại vui vẻ trở lại.
Tôi cúi xuống nhìn bé:
“Hồi nhỏ chị cũng bị bố mẹ bỏ rơi. Chị hỏi bà ngoại là tại sao bố mẹ không cần chị nữa. Bà nói, đó là chuyện của người lớn, không phải lỗi của trẻ con.”
“An An à, nếu bây giờ chúng ta chưa hiểu được, thì cứ để đó đã. Mình lớn lên rồi hãy tìm câu trả lời, được không?
Trước khi có câu trả lời, chúng ta phải là một đứa trẻ ngoan.”
Bé gật đầu, như hiểu như không.
“Con cũng muốn làm một người tốt như chị.”
Người tốt sao?
Tôi đâu phải người tốt gì cho cam.
25
Mỗi cuối tuần, tôi đều dẫn An An đi thăm bố mẹ của Trần Ân.
“Sao lại đến nữa rồi? Không tìm bạn trai à?”
“Thời gian đều tiêu tốn ở hai ông bà già này rồi.”
Dù miệng thì nói vậy, nhưng mỗi lần tôi đến họ đều vui vẻ lắm.
Nhìn An An, họ không khỏi thở dài:
“Nếu con của Trần Ân còn sống, chắc giờ cũng lớn chừng này rồi nhỉ?”
Tôi khựng lại, nhất thời không biết an ủi thế nào.
Tôi nắm tay An An:
“Ông bà có chuyện buồn, em có thể làm họ cười được không?”
Bé luôn vỗ ngực tự tin:
“Cứ để em lo.”
Và quả thật con bé làm được.
Bố mẹ Trần Ân thật lòng yêu thương cô cháu gái nhỏ không cùng huyết thống này.
Mỗi cuối tuần, họ đều chuẩn bị một bữa tối thật thịnh soạn, toàn là món mà cháu gái yêu thích.
Thanh minh năm đó, tôi dẫn An An đến viếng mộ ông bà nội mình.
Cô bé rất thuần thục dọn dẹp trước mộ, cắm hoa ngay ngắn.
Bé bỗng thấy tôi đốt riêng một đống giấy.
“Chị ơi, cái đó đốt cho ai vậy?”
“Cho một người anh.”
“Là người anh như thế nào?”
“Thì… lớn hơn em một chút thôi.”
“Anh ấy chắc cũng rất thích chị nhỉ?”
Tôi không đáp.
Một khoảnh khắc ngắn, tôi chẳng biết dùng thân phận gì để kể cho cô bé 6 tuổi này về Bạch Thiếu Lộ.
Tôi chưa từng mơ thấy anh ấy suốt thời gian trong tù.
Nhưng gần đây, lại liên tục xuất hiện trong giấc mơ.
Lặp đi lặp lại vẫn là câu hỏi đó:
“Chị sẽ mãi mãi yêu tôi chứ?”
“Chị xem tôi là cái gì? Chị có ra ngoài bán thân cũng không cần tiền của tôi.”
Tôi còn mua cả hoa hồng, loài hoa anh ấy thích nhất.
Anh, thi sĩ đa sầu đa cảm ấy, từng nói rất muốn được tặng hoa.
Ngày trước cứ nửa đùa nửa thật nhắc mãi, mà tôi chẳng bao giờ làm.
Không ngờ lần đầu tiên tặng hoa… lại là sau khi anh ấy chết.
“Đi đầu thai đi, nhà thơ vừa buồn vừa kỳ cục.”
Tôi ném bó hoa hồng vào lửa.
Vậy thì, tạm biệt nhé.
Chúng ta không ai quay đầu lại nữa.
Vì kể từ đây, đường ai nấy bước.