Kiếp trước, tôi là phu nhân của một vị thủ trưởng khiến ai ai cũng ngưỡng mộ.
Nhưng chồng tôi, Mạnh Sĩ An, từng bị thương ở dây thanh quản và vùng bẹn trên chiến trường.
Anh ta mất đi khả năng làm đàn ông và cũng không thể nói chuyện.
Vì thế, suốt 40 năm hôn nhân, tôi và Mạnh Sĩ An sống trong cảnh vợ chồng hữu danh vô thực.
Tôi chưa bao giờ ghét bỏ anh ta, cam tâm tình nguyện giữ danh tiết, lặng lẽ chung sống với một người câm gần nửa đời người.
Cho đến sinh nhật 60 tuổi, tôi tình cờ lục được hơn 500 chiếc thẻ điện thoại trong thư phòng của anh ta.
Tất cả đều dùng để gọi cho nữ văn công mà anh ta yêu nhưng không có được.
Thì ra, anh ta không phải không thể nói, mà chỉ là không muốn nói với tôi.
Anh ta không phải không thể làm đàn ông, mà chỉ là không muốn làm đàn ông của tôi.
Cú sốc quá lớn khiến tôi ôm hận mà chết.
Lần nữa mở mắt ra, tôi đã quay về năm 1984.
Đời này, tôi sẽ không chịu ấm ức vì bất kỳ người đàn ông nào nữa!
Những năm 80 là thời kỳ vàng cho khởi nghiệp.
Lợi dụng làn sóng cải cách mở cửa, tôi quyết định đến Thâm Thành để lập nghiệp!