Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
3.
Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đen thẳm của anh ta, lạnh lùng cất lên từng chữ:
“Chu Tự, ký đi. Nếu không, tôi sẽ không thể đi đăng ký kết hôn mất.”
Chu Tự nhận ra lần này tôi nghiêm túc thật sự.
Anh ta giơ chân đá mạnh vào chiếc bàn trước mặt, giọng điệu lạnh lẽo như băng:
“Giang Noãn, em lặp lại lần nữa cho anh nghe xem!”
Cận Phóng sững người mất mấy giây, vội lên tiếng hòa giải:
“Giang Noãn, chị đừng nóng giận. Đừng nói mấy lời đùa kiểu này.”
“Đúng vậy, bao nhiêu sóng gió ba năm qua hai người cũng vượt qua rồi, nói ly hôn nghe thật đau lòng.”
Chu Tự dần ổn định lại cảm xúc, ánh mắt anh ta bình lặng đến mức chẳng thể đoán ra suy nghĩ trong đầu:
“Vừa rồi Thư Vũ tìm em à? Cô ấy kể với em chuyện trước đây du thuyền từng khắc tên cô ấy sao? Vì vậy nên em muốn ly hôn à?”
Chu Tự xoa xoa ấn đường, cười gằn:
“Từ lúc nào mà em lại bắt đầu quan tâm mấy chuyện vặt vãnh như này thế?”
Điện thoại tôi reo lên, là Chu Nghiễn Thâm gọi, người này cũng chính là anh trai song sinh của Chu Tự.
Tôi mỉm cười, nghe máy:
“Bên em xử lý xong gần hết rồi. Đợi du thuyền cập bến, em sẽ qua tìm anh.”
Chu Tự nhìn nụ cười trên mặt tôi, cảm thấy vô cùng chói mắt.
Sau khi tắt máy, tôi nhìn anh ta, nghiêm túc nói:
“Sáng mai tôi sẽ cho thư ký tới lấy bản ly hôn đã ký. Chúng ta chia tay trong hòa bình, đừng để mất mặt cả hai bên.”
Lửa giận vừa bị đè nén trong Chu Tự lại lần nữa bùng lên.
Anh ta vớ lấy gạt tàn bên cạnh, ném thẳng xuống sàn:
“Giang Noãn, em còn muốn làm loạn đến bao giờ nữa hả?”
Tôi cũng chẳng phải người dễ nhẫn nhịn, tiện tay ném thẳng chai rượu về phía anh ta.
Chu Tự nghiêng người tránh kịp, ánh mắt càng thêm u ám.
Lúc này du thuyền đã cập bến, tôi bước xuống, lên chiếc Maybach màu đen đang chờ sẵn.
Ánh đèn lờ mờ khiến đám người trên du thuyền không nhìn rõ mặt người ngồi trong xe.
“Đó chính là thằng quyến rũ chị dâu à? Nhìn hơi quen quen.”
“Hình như anh trai của anh cũng có một chiếc Maybach giống vậy nhỉ? Nhưng tối quá, nhìn không rõ biển số.”
“Nói bậy gì thế, Giang Noãn sao có thể ở cùng với anh ruột của Chu Tự được. Huống chi, anh Nghiễn Thâm vốn nổi tiếng lạnh nhạt với phụ nữ cơ mà.”
Ánh mắt Chu Tự khẽ nheo lại, nhạy bén nghe ra cái tên đó:
“Chu Nghiễn Thâm sao?”
Cận Phóng vỗ vỗ vai anh ta:
“Anh Tự à! Không chỉ xe giống đâu, mà ngay cả dáng người, bóng lưng cũng giống y hệt anh của anh. Mà loại Maybach với cấu hình này, ở thủ đô chẳng có nổi ba chiếc.”
Chu Tự dõi mắt nhìn theo chiếc xe đang rời đi, ánh mắt càng lúc càng tối sâu.
Anh ta châm thêm một điếu thuốc, nhả ra vòng khói lơ lửng trong không khí:
“Đi điều tra xem.”
Cận Phóng khẽ gật đầu:
“Gần đây anh nên dành bớt thời gian ở bên Giang Noãn đi. Nếu lần này cô ấy thật sự quyết tâm ly hôn, người phải khóc sẽ là anh đấy.”
Chu Tự cười lạnh:
“Chỉ là bị tên trai bao đó dỗ vài câu thôi. Đợi mấy ngày nữa cô ấy nguôi giận rồi thì sẽ không nhắc đến chuyện ly hôn nữa.”