Mảnh Vỡ - Chương 19: Cây Ngân Hạnh (3)

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Men theo cầu thang đi xuống, ánh mắt Lâm Lan sáng lên: Quả nhiên là thiên đường của dân nghệ thuật, vô số giấy bút, màu vẽ được xếp ngay ngắn trên những kệ hàng cao, đủ loại mặt hàng rực rỡ, khiến người ta nảy sinh một cảm xúc gần như là "chấn động". Dưới sự tác động của cảm xúc này, lý trí sẽ dần dần phai nhạt. Cô đã mua màu vẽ, giấy vẽ khổ A3, những cây cọ mới đắt tiền, và tất nhiên cả những thứ mà Lý Anh cần. Có thể có được khoái cảm từ việc tiêu tiền, xách một túi ni lông lớn đi ra ngoài, khoảng trống lớn trong lồng ngực đã được lấp đầy bằng những món đồ thật.

Tuy nhiên, khoái cảm này chỉ là tạm thời, sau khi được lấp đầy, thứ lộ ra là một khe vực còn lớn hơn. Sự thiếu hụt trong tim không giống như những thứ có thể cảm nhận được trong cuộc sống thực tế, nó là một cái hố không đáy, không bao giờ lấp đầy được. Giống như bây giờ cô đang trên đường về, sắp phải quay trở lại cuộc sống tối tăm mịt mù, lặp đi lặp lại ngày này qua ngày khác.

Thế nhưng có thứ gì đó từ trên đầu cô rơi xuống, dừng lại bên chân. Cô cúi xuống nhặt, kinh ngạc phát hiện ra đó là một chiếc lá ngân hạnh, nguyên vẹn, màu vàng óng ả, sạch sẽ, không có dấu hiệu khô héo hay bị ăn mòn. Nhìn ra xa, bốn phía đều là những cây cối khô héo như lòng bàn tay, khó tìm thấy dấu vết của một chiếc lá, cô cũng không thể nói chắc chiếc lá này trước đó đã treo cô đơn trên đầu cành cây nào. Nhưng nó quả thực đã rơi xuống từ hư không như vậy, khi đặt nó giữa mắt và mặt trời, nơi bị che khuất dường như có thể tỏa ra một thứ nhiệt độ, đây là một chiếc lá ngân hạnh thật đẹp, nó vẫn chưa bị đế giày của người qua đường nghiền nát, mỏng manh như một tia nắng.

Cô kẹp chiếc lá vào giữa hai trang sách, khi gập trang sách lại giống như đã ngừng niệm thần chú, thế là không có bất kỳ sự cố nào xảy ra nữa, tất cả đều bình thường và lành mạnh như mọi khi.

Trên chuyến xe buýt trở về, cô lấy điện thoại ra, thấy có ba tin nhắn chưa đọc của Lý Anh:

Em đi chưa?

Anh vừa mới nhớ ra anh còn cần một cuộn băng keo giấy, nếu em có thì cho anh mượn một ít nhé.

Có đó không?

Không biết tại sao, Lâm Lan đột nhiên muốn đùa một chút, bèn trả lời: "Hiếm khi rảnh rỗi, đương nhiên là ở nhà chơi game rồi, làm sao có thể ra ngoài được chứ."

"Không thể nào..." Qua màn hình, cô có thể thấy được vẻ mặt kinh ngạc không thể che giấu của đối phương. Dù sao thì trước giờ, bất kể là việc gì Lý Anh giao phó, cô chưa có việc nào là không làm được, ngay cả một chút nghi ngờ hay trì hoãn không đáng kể cũng chưa từng xảy ra. Trước giờ, trong mối quan hệ với anh, địa vị của cô luôn thấp kém. Tại sao cách thể hiện tình cảm lại là cho đi không cần báo đáp chứ? Trước đây, khi thích một người hoàn toàn không phải như thế này.

Cô có chút mệt mỏi, tựa vào cửa sổ rồi ngủ thiếp đi. Không biết có phải là trong mơ hay không, trước mắt hiện ra một cây ngân hạnh, đã nhận được lời hiệu triệu của sự già nua nhưng vẫn chưa hoàn toàn khuất phục. Mỗi chiếc lá của nó đều được bao bọc bởi một viền vàng rực rỡ, bên trong là lõi màu xanh biếc, ngọn cây đã hoàn toàn chuyển sang màu vàng như những bông lúa chín, nhưng những cành thấp nhất vẫn còn xanh um tùm. Mùa hạ và mùa thu đã được chuyển tiếp một cách hoàn hảo về màu sắc, cả một cây vàng ngọc đan xen soi bóng. Đây là cây ngân hạnh trước cửa tòa nhà lớp mười hai, khi cô kéo chàng trai mà mình thầm mến thời trung học đi xem, chàng trai với sự nghiêm túc của một học sinh khối tự nhiên đã nói với cô rằng đó là vì sự vận chuyển của hooc-môn thực vật có cực tính, vận chuyển hooc-môn sinh trưởng và gibberellin lên những nơi càng cao thì càng tiêu tốn nhiều năng lượng. Sau khi hàm lượng của hai loại hooc-môn này thay đổi, dưới tác động của cái lạnh, chất diệp lục không những không thể tổng hợp được mà còn bị phân giải, màu sắc hiện ra đều là của carotenoid. Sau khi nói xong một tràng, chàng trai sững người một lúc, rồi ngượng ngùng gãi đầu: "Xin lỗi nhé, quên mất cậu là dân ban xã hội. Ôi, khó khăn lắm mới dùng được kiến thức trong sách vở để giải thích một hiện tượng, không nhịn được." Lâm Lan lắc đầu: "Không sao đâu." Sao cô có thể thấy phiền được chứ? Dù những điều anh nói cô không hiểu một chữ nào, cô cũng nguyện ý đứng mãi dưới gốc cây, kề vai sát cánh cùng chàng trai, nghe anh nói không ngừng. Dưới bầu trời xanh mây trắng, những chiếc lá viền vàng ấy, thật giống như một phép màu.

Cô không muốn để không khí trở nên im lặng, muốn nói điều gì đó:

"Sau này cậu muốn học ngành gì?"

Học sinh ở độ tuổi này khi được hỏi về vấn đề chuyên ngành thường do dự không quyết, cũng có người qua loa cho xong bằng "kinh tế", "tài chính". Còn chàng trai thì mắt không chớp, trả lời theo phản xạ: "Sinh học." Lâm Lan biết chàng trai học rất giỏi môn sinh, đang học đội tuyển, hình như đã giành được mấy giải thưởng, nhưng cô không biết rằng anh muốn lấy sinh học làm sự nghiệp tương lai. Trong mắt cô, sinh học là một tổ hợp những chữ cái và hình vẽ khiến người ta hoa mắt chóng mặt, cô chưa từng một lần nào hiểu được ý của một bài toán di truyền, do đó đã không chút do dự mà chọn ban xã hội. Kể từ giây phút này, cô biết rằng khoảng cách giữa mình và chàng trai ấy là rất xa, mặc dù bây giờ bọn họ đứng rất gần, nhưng đây chỉ là sự giao nhau ngắn ngủi của hai đường thẳng, cô nhìn thấu điều đó, vì vậy cô càng thêm trân trọng.

"Vậy còn cậu thì sao? Cậu muốn học gì? Nói ra thì tớ cũng không hiểu rõ về các chuyên ngành của dân ban xã hội lắm."

"Thực ra... Điều tớ thực sự muốn học là vẽ, muốn đến học viện Mỹ thuật Trung ương học nghệ thuật thuần túy."

Lâm Lan chưa bao giờ nói với bất kỳ ai, điều cô yêu thích nhất là dùng cọ vẽ để lưu giữ lại thế giới rực rỡ mà mắt mình nhìn thấy trên những trang giấy. Hồi nhỏ đã từng học ở phòng vẽ một thời gian ngắn, sau này vì việc học căng thẳng nên cũng đã bỏ dở. Nhưng không biết tại sao, đối mặt với câu trả lời chân thành không chút do dự của chàng trai, cô cũng phải đưa ra một câu trả lời chắc chắn tương tự, một câu trả lời đã ăn sâu vào xương tủy. "Nhưng bây giờ đã là lớp mười hai rồi, các bạn học sinh năng khiếu đều đã đi tập huấn, bọn họ đều luyện tập từ nhỏ, kỹ năng cơ bản tốt hơn tớ rất nhiều. Có lẽ tớ không có cơ hội thực hiện lý tưởng của mình nữa." Dù biết là chuyện đã rồi, nhưng sau khi nói ra lại hoàn toàn không nhẹ nhõm, ngược lại còn buồn hơn. Hơn nữa, dù cô có quyết tâm đi học nghệ thuật, thì làm sao để thuyết phục bố mẹ, để họ tin rằng con đường của nghệ thuật cũng là một con đường tốt, chứ không phải là con đường tắt mà những người không thi đỗ đại học mới lựa chọn.

Chàng trai lại xoa xoa đầu: "Mặc dù tớ không có khái niệm gì về kỳ thi năng khiếu, nhưng một chị khóa trên của lớp chuyên tự nhiên đã quyết định thi năng khiếu vào năm lớp mười hai, nửa năm không gặp, khi quay lại đã được học viện Mỹ thuật Thanh Hoa tuyển thẳng, là một huyền thoại của lớp chuyên tự nhiên. Vì vậy tớ nghĩ, mặc dù thời gian đã rất gấp gáp, nhưng cũng không có chuyện gì là không thể. ...Tất nhiên tớ cũng chỉ nói bừa thôi nhé, chuyện quan trọng như vậy, vẫn phải do cậu lựa chọn mới được. Chỉ là tớ luôn cảm thấy, nếu ở độ tuổi này đã phải thỏa hiệp với những thứ bên ngoài, thì khi tuổi tác càng lớn, những việc phải thỏa hiệp sẽ chỉ ngày càng nhiều hơn." Vẻ mặt chàng trai thẳng thắn, Lâm Lan gần như không nghe rõ anh đang nói gì nữa, chỉ có thể nhìn thấy nụ cười của anh rạng rỡ như viền vàng của lá ngân hạnh.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo